Chương 14

Hứa Linh trợn trừng mắt, không thể tin được nhìn Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi buông tay, bình tĩnh nhìn lên bục giảng, như thể toàn bộ sự việc không liên quan gì đến anh.

Giáo viên tiếng Anh là phụ nữ đã hơn bốn mươi, bằng thái độ hơi bắt bẻ, ánh mắt nghiền ngẫm của cô liếc về phía Hứa Linh, nói: "Vậy thì Hứa Linh, mời em."

Hứa Linh hơi rũ mắt, không tình nguyện mà đứng lên.

Trong lớp vang lên một trận xì xầm bàn tán, các bạn học ai nấy nét mặt cũng tràn đầy hứng thú như đang xem kịch hay nhìn chằm chằm vào Hứa Linh.

Mọi người trong lớp đều biết Hứa Linh và giáo viên tiếng Anh có mâu thuẫn, một năm trước cảnh hai người cãi nhau kịch liệt vẫn để lại ấn tượng sâu sắc. Hứa Linh nói câu này giống như đang có ý gây sự.

Giáo viên tiếng Anh khoanh tay nhìn Hứa Linh, giọng điệu kỳ quái: "Bạn học Hứa Linh, nói gì đi chứ."

Hứa Linh ngước mắt nhìn lướt qua bảng, qua loa nói: "Em nhìn nhầm rồi, em không biết làm."

Tay Lục Thầm Chi gõ gõ vào mặt bàn, nói nhỏ: "Mệnh đề quy định, that thay thế cho phó từ."

Hứa Linh cắn chặt môi, không nói một lời.

Giáo viên tiếng Anh khoanh tay, dựa vào bàn giáo viên: "Hứa Linh, em đừng nghĩ trong tiết học của tôi mình có thể gây rối, hôm nay không trả lời được câu này thì từ nay về sau không cần học tiết của tôi nữa."

Lục Thầm Chi ngước nhìn Hứa Linh.

Cô đứng thẳng người, khuôn mặt xinh đẹp không có một chút biểu cảm, cực kỳ cứng nhắc.

Lục Thầm Chi nhắc lại, nói to hơn lúc nãy một chút: "Mệnh đề quy định, that thay thế cho phó từ."

Hứa Linh vẫn đứng im, dường như không nghe thấy: "Em không biết."

Giáo viên tiếng Anh cười nhạt: "Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng cùng một đám con trai, bây giờ còn làm loạn trong tiết học, bố mẹ em có biết ở trường em như thế này không? Cút ra ngoài đứng phạt cho tôi!"

"Ồ." Hứa Linh nói.

Cô đứng thẳng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, với tay lấy sách giáo khoa, nâng chân bước ra ngoài.

Lục Thầm Chi cau mày, vừa nãy vẫn còn khá vui vẻ, giờ lại cảm thấy có chút bực mình.

Tiết tiếng Anh kết thúc, Hứa Linh cầm sách giáo khoa bước vào lớp học.

Cô không thèm nhìn, ném sách giáo khoa vào hộc bàn, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng.

Ánh mắt Lục Thầm Chi trầm ngâm, nhìn chằm chằm sách giáo khoa.

Một lúc sau, anh hơi nghiêng đầu, khẽ nói: "Cậu…"

Hứa Linh dường như không nghe thấy, quay đầu nhìn xuống bàn dưới, lớn tiếng nói: "Mập! Đưa cái quạt điện nhỏ của cậu cho tớ!"

Lục Thầm Chi suy nghĩ, cảm thấy hơi buồn cười.

Hứa Linh tức giận rồi sao?

Lục Thầm Chi nhìn Hứa Linh, nói nhỏ: "Hứa Linh."

Hứa Linh cho anh một cái liếc mắt sắc lẹm, môi mím chặt, sau đó quay đầu đi, giống như trẻ con.

Lục Thầm Chi bị hành động của cô chọc cười, anh khẽ cười một tiếng, quyết định đợi đến lúc cô nguôi giận rồi mới nói chuyện.

Anh quay đầu lại, lấy một quyển sách ra đọc.

Hứa Linh thấy thế, nghiến răng, tức giận đến nỗi thở hổn hển.

Sau này mình sẽ không nói chuyện với cậu ấy nữa!

Suốt cả ngày hôm đó, Hứa Linh quả thật không để ý gì đến Lục Thầm Chi, cứ ríu ra ríu rít với Tiểu Bàn và Tống Thư ở bàn dưới.

Lớp tự học buổi tối kết thúc, Lục Thầm Chi nhìn Hứa Linh vẫn đang phồng má như con cá nóc, cảm thấy buồn cười.

Anh xách cặp, nhìn Hứa Linh: "Tạm biệt."

Hứa Linh "hừ" một tiếng, hai tay bịt chặt tai, không thèm để ý tới anh.

Nhưng Lục Thầm Chi không thể ngờ, mâu thuẫn nhỏ ngày hôm nay sẽ là khởi đầu của "chiến tranh lạnh" giữa hai người họ.



Thời gian không nhanh cũng không chậm, sự việc ở tiết tiếng Anh đã trôi qua khoảng một tuần, Hứa Linh cũng đã chiến tranh lạnh với Lục Thầm Chi khoảng một tuần.

Hai mươi phút trước khi bắt đầu tiết tự học đầu tiên của buổi tối, lớp học vẫn ồn ào như mọi khi.

Lục Thầm Chi xoay cây bút đen trên tay một vòng, vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn tờ để trước mặt, tiện tay điền đáp án vào.

Rõ ràng tâm trạng anh không hề tốt.

Một tuần nay, Hứa Linh không làm phiền anh, cuộc sống của anh trở lại yên tĩnh như trước kia.

Nhưng Hứa Linh vẫn rất ồn ào, mỗi ngày đều quay xuống bàn dưới nói chuyện cùng Tiểu Bàn, trong lớp cũng nói, tan học cũng nói, ồn ào muốn chết.

Lục Thầm Chi không kiên nhẫn ném bút đen vào ống đựng bút.

"Huýt —"

Tiếng còi chói tai xuyên qua không khí, truyền vào lớp học.

Lục Thầm Chi ngồi tựa bên cửa sổ, phía bên ngoài là sân thể dục.

Lục Thầm Chi cụp mắt vài giây, lại vô thức ngẩng đầu, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sân thể dục rất náo nhiệt, học sinh mặc đồ thể dục đứng cạnh giáo viên rất dễ thấy.

Lục Thầm Chi chỉ nhìn thoáng qua đã thấy Hứa Linh đang đứng ở một bên khởi động cơ thể.

Thật kỳ quái, rõ ràng người cô nhỏ con như vậy, sao anh vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được vậy.

Cô cúi người, bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, chân đặt trên thiết bị hỗ trợ chạy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tiếng còi vang lên.

Hứa Linh đồng thời cùng sử dụng cả tay chân, chạy lên rất nhanh, mái tóc buộc đuôi ngựa lắc qua lắc lại.

Chạy về đến đích, Hứa Linh giảm tốc độ, từ chạy chuyển sang đi bộ, tay ôm một bạn học nữ cao hơn, thở hồng hộc nói chuyện.

Dù khá xa, Lục Thầm Chi vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ vì vận động mà đã ửng hồng của cô, khuôn miệng xinh xắn đóng vào mở ra nói chuyện.

Không biết hai người nói đến cái gì, khuôn mặt cô khẽ nhăn lại, rồi để lộ ra hàm răng trắng tinh, cười một cách ngây ngốc.

Lục Thầm Chi nhìn sang chỗ khác, ngón tay khẽ cử động.

Hứa Linh đang cười ngốc ở ngoài kia, thật sự, có chút… đáng yêu.

Lục Thầm Chi nhìn đề Olympic Toán trước mặt, chợt cảm thấy không có gì hấp dẫn.

"A, Lục Thầm Chi, tớ có thể ngồi ở chỗ này không? Tớ có vài câu không biết muốn hỏi cậu."

Một giọng nữ có chút e thẹn vang lên.

Lục Thầm Chi không trả lời.

Liễu Hân khẽ liếc nhìn anh, cầm cuốn vở ngồi xuống.

Lục Thầm Chi lấy bút từ ống đựng bút ra, nhìn thẳng vào đề bài, xoay cây bút trên tay vài vòng rồi thả xuống bàn.

"Chính là đề này, cậu có thể giảng cho tớ được không?"

Liễu Hân vén mái tóc đang xõa của mình qua một bên, để lộ ra chiếc cổ trắng bóc.

Lục Thầm Chi nhìn thoáng qua đề bài của cô, giọng nói lạnh lùng: "Không biết."

Liễu Hân nghẹn lời: "..."

Cố ý ngồi gần lại chút, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi anh: "Ha ha ha ha ha cậu dạy tớ đi mà, chút nữa tớ mời cậu ăn kẹo."

Lục Thầm Chi không nói gì, cầm cây bút đen lên: "Tôi bị tiểu đường."

Liễu Hân đưa tay nắm tay áo anh: "Cậu —"

Lục Thầm Chi hất tay cô ấy ra, đôi mắt đen dần trở nên lạnh lùng, giọng nói không kiên nhẫn: "Buông tay."

Liễu Hân lùi lại, vẻ mặt khó coi. Nhưng chỉ vài giây, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, cười gượng gạo: "Tâm trạng cậu không tốt sao? Vậy không làm phiền cậu nữa, tớ đi trước nhé."

Liễu Hân nắm chặt cuốn tập, xoay người rời đi, trên mặt cũng thể hiện rõ vẻ buồn bã không nói nên lời.

Lục Thầm Chi ngả người ra sau, tựa lưng vào bàn dưới, đôi chân dài bắt chéo, mắt nhìn chằm chằm vào cây bút đang xoay trên tay.

Lại không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hứa Linh đang đứng bên đường chạy, đang nói chuyện với Tổ Bất Trùng Chi, vừa nói vừa nhảy, cái miệng nhỏ luyên thuyên không ngừng.

Lục Thầm Chi gập sách lại, vẻ mặt nén giận.

Cô gái này không thể ngưng ồn ào được sao, sao mỗi ngày lại có nhiều chuyện để nói với người khác như thế?



"Xem ra nửa tháng này trò tập luyện rất chăm chỉ nhỉ?"

Huấn luyện viên Trương vỗ vai Hứa Linh: "Lần này kiểm tra trò tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, bí mật tập luyện đấy à?"

Hứa Linh lắc qua lắc lại như con lật đật nhỏ: "Dĩ nhiên rồi ạ!"

Huấn luyện viên Trương gập tài liệu trên tay lại, động viên: "Tốt lắm, tiếp tục duy trì nhé, thứ tư tuần sau giáo viên của đội tuyển tỉnh sẽ tới, trò cố gắng lên."

"Em sẽ cố gắng hết mình!" Hứa Linh nói lớn.

Huấn luyện viên Trương bịt chặt tai, tránh để Hứa Linh hét thủng màng nhĩ: "Được rồi, đừng nói to quá."

Ông dừng lại rồi nói tiếp: "Thứ hai tuần sau trò và Tổ Bất Trùng Chi đi theo huấn luyện viên Lý đến sân vận động, thầy ấy sẽ dẫn đội, trò đừng ngang bướng tranh cãi với thầy ấy đấy, đến đúng giờ quy định sân vận động sẽ đóng cửa, nếu trò còn chưa vào thì đừng có mà khóc."

Hứa Linh ngây ra, có chút bối rối: "Huấn luyện viên Trương, sao thầy không đi?"

"Không phải thầy mới vừa thăng chức lên tổ trưởng tổ thể dục sao, hơn nữa —" Khuôn mặt đen của huấn luyện viên Trương có chút ửng hồng: "Thầy xin nghỉ một tuần, về, về quê kết hôn với bạn gái, ha ha."

Huấn luyện viên Trương cũng nhận ra mình nói nhiều rồi, cầm tài liệu gõ lên đầu Hứa Linh: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì, mau đi tập luyện đi!"

Hứa Linh bĩu môi, cười tủm tỉm chạy đi.

Huấn luyện viên Lý đứng một bên liếc nhìn huấn luyện viên Trương, không nói chuyện, nhìn bảng số liệu trong tay.

Tiếp tục tập, Hứa Linh giống như siêu nhân nhỏ đã được sạc đầy điện, không thấy mệt một chút nào.

Kết thúc buổi huấn luyện, Hứa Linh vui vẻ rửa mặt, tắm rửa rồi xách theo mấy túi đồ ngâm nga mấy câu hát quay về lớp học.

Cô về chỗ ngồi cười tủm tỉm, vô cùng tự nhiên quay đầu nói chuyện với Tiểu Bàn.

Lục Thầm Chi không nhìn, ra vẻ không quan tâm mà đeo tai nghe lên.

Tống Thư chạy tới nói chuyện với Hứa Linh, hai người nói chuyện một lúc, không kiềm chế nổi liếc nhìn Lục Thầm Chi, thấy Lục Thầm Chi đang đeo tai nghe, nhẹ nhàng chọc Hứa Linh.

"Hai cậu còn chưa làm lành à."

Hứa Linh bĩu môi, nói thầm: "Ai muốn làm lành cùng cậu ấy chứ."

Tống Thư lắc đầu: "Tớ biết cậu và giáo viên tiếng Anh có mâu thuẫn, nhưng cậu ấy không biết mà, cậu ấy cũng chỉ muốn trêu cậu chút thôi, có cần phải giận nhau đến mức này không?"

Hứa Linh nhe răng trợn mắt: "Sao lại không!"

"Bỏ đi bỏ đi." Tống Thư xua tay, lại hỏi: "Dạo này cậu tập luyện thế nào rồi?"

Hứa Linh ngẩng đầu: "Đợi thứ hai tuần sau tớ sẽ đi gặp giáo viên bên đội tuyển tỉnh."

Tống Thư tự hào nói: "Làm tốt lắm, tớ sắp có bạn thân là vận động viên! Ở thế vận hội Olympic có thể nhìn thấy cậu đúng không?"

Hứa Linh cảm thấy hơi thiếu tự tin, nhỏ giọng nói: "Thật ra tớ cảm thấy mình không thành công được đâu, nhưng mà tớ vẫn muốn thử chút xem sao, nếu thử thì còn có khả năng sẽ được, chứ không thử thì tớ chắc chắn sẽ thất bại."

Tống Thư nghẹn ngào, xoa đầu cô.

"Nhưng mà lần này dẫn dội là huấn luyện viên Lý, tớ thấy hơi lo lắng, trước đây thầy có thành kiến lớn với tớ, khi học chạy nước rút ấy."

Hứa Linh cằn nhằn.

Tống Thư an ủi: "Cậu đâu có học chạy nước rút vì thầy ấy, lo cái gì."

"Hừ, đáng ghét thật đấy."

"Sao mà đáng ghét bằng Lục Thầm Chi?"

Hứa Linh vốn không định đả đυ.ng gì đến Lục Thầm Chi, nghe Tống Thư nhắc đến chợt vô thức liếc nhìn sang, thầy anh đang đeo tai nghe mới thầm thì: "Lục Thầm Chi đáng yêu hơn nhiều."

Vừa mới dứt lời, Lục Thầm Chi nhìn qua.

Tống Thư cảm thấy hơi chột dạ: "Lục Thầm Chi hình như đang nhìn chúng ta kìa, không phải cậu ấy nghe thấy rồi chứ?"

"Không thể nào, cậu ấy đang đeo tai nghe mà."

Hứa Linh nhìn sang Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi cũng ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen lấp đong đầy ý cười.

Sau đó, anh chậm rãi lấy tai nghe từ trong túi ra, đầu tai nghe lủng lẳng, không cắm vào điện thoại.

Hứa Linh: "…"