Từ lần gặp ảo giác vào đêm 30 đó, số lần Dụ Thần “nhìn thấy” Hạ Hứa càng lúc càng nhiều. Trong huyễn cảnh của hắn, anh đã lập công lớn, nhưng không về đồn công an mà tiếp tục làm thành viên trong đội Đặc chủng. Lần này anh về thành phố An chỉ là để nghỉ ngơi, sau Tết lại về Vân Nam.
Nhưng điều khiến người ta đau lòng chính là – Dụ Thần vẫn mãi bị tắc trong quãng thời gian “nghỉ Tết” này, dù hiện tại đã là cuối xuân. Chừng nào ảo giác xuất hiện, thì hắn và anh vẫn còn đang trong thời gian nghỉ Tết.
Có hôm về nhà muộn, Dụ Thần sẽ thấy Hạ Hứa mặc đồ ngủ đi từ phòng ngủ ra, điện thoại trên tay vẫn sáng, nhíu mày nhăn nhó chơi game. Rồi anh sẽ đưa máy cho hắn: “Dụ Thần, anh chơi qua ván này cho tôi đi!”
Hắn nhận lấy máy, không buồn thay quần áo mà ngồi luôn xuống thảm trải sàn với anh, vừa chơi vừa giảng giải. Anh sẽ tiện đường dựa lên người hắn, thấy hắn chơi qua cửa thì lấy máy về, hào hứng hô lên: “Hiểu rồi hiểu rồi! Để tự tôi làm lại xem!”
Anh chơi ba lần cũng không qua.
Bực mình ném điện thoại xuống, anh xoa mạnh mặt mình: “Sao tôi lại đần thế này!!”
Dụ Thần cười cười, xoa mái tóc anh: “Đám học giỏi như em chỉ cẩn học tốt là được rồi, nếu cả chơi game cũng giỏi thì bọn học dốt như anh biết giấu mặt đi đâu?”
Hạ Hứa nhào sang muốn vò đầu hắn, hắn cười bảo anh đừng trẻ con nữa. Nhưng đương nhiên là anh không nghe, bới đến mức mái tóc chải vuốt cẩn thận của hắn biến thành một nùi tổ quạ mới thôi.
Anh cười ha ha không ngừng, đứng lên vươn tay với hắn: “Hôm nay anh định gội đầu không? Làm đàn ông phải biết chịu trách nhiệm, tôi đã vò tung đầu anh thì anh gội xong nhất định tôi sẽ chải lại thật kỹ!”
Hắn đi thay quần áo rồi vào phòng tắm, nhưng gọi mấy tiếng mà không thấy anh vào. Hắn bất đắc dĩ xoa xoa trán — lại là ảo giác rồi.
Dụ Thần rất bận rộn, nên Hạ Hứa rất hiếm khi xuất hiện ở công ty. Lần duy nhất là khi hắn vừa mới ký xong một hợp đồng lớn, vì quá mệt mỏi nên thϊếp đi trên salon trong phòng làm việc một chốc.
Tỉnh lại, hắn thấy Hạ Hứa đang ngồi xổm bên salon, hôn trán hắn một cái, hơi lo lắng bảo: “Nhìn sắc mặt anh tệ lắm, mắt đen lại rồi này. Anh mệt lắm không?”
Dụ Thần biết rõ đây lại là ảo giác, nhưng vẫn vô thức vui vẻ vô cùng. Hắn ngồi dậy ôm lấy anh, ôm rất chặt: “Không mệt đâu.”
“Không mệt mà giọng anh khàn đặc vậy hả?” Hạ Hứa thấp hơn hắn 2cm, nhưng nếu so thể lực thì hắn lại không bằng anh. Anh tránh khỏi vòng ôm của hắn, ôm ngược lại: “Đừng quá sức quá. Chiều nay anh vẫn phải làm nữa hả?”
Hắn gật đầu. Anh thở dài: “Tối nay không phải đi xã giao chứ?”
“Sao?”
Anh toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Nếu có thì tôi sẽ đưa anh đi, anh uống say thì tôi lại đưa anh về. Không có thì tí nữa tôi sẽ đi chợ mua đồ ăn, anh muốn ăn gì?”
Hắn cúi đầu cười: “Không, tối nay anh không phải đi. Em đi mua đồ là được, để về nhà anh làm.”
Hạ Hứa trợn mắt: “Sao phải thế?”
“Tay nghề của em…” Hắn bấm lên lưng anh một cái: “Chỉ sợ lại hỏng bét.”
Anh “chậc” một tiếng: “Thôi được rồi, anh muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?”
“Tôi á?” Anh chống cằm nghĩ: “Sườn xào tỏi, gà cung bảo, thịt xào cay?”
“Đều là món mặn à?”
“Thêm canh cải đậu hũ nữa nhé?”
Hắn cười đáp: “Được, em đi mua đi, để đó chờ tối anh về làm.”
Anh híp mắt cười, trông rất là hào hứng. Đang định đi thì hắn chợt gọi anh lại, anh vừa xoay người thì bị hắn đẩy lên tường, cúi đầu dịu dàng hôn.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, ảo giác biến mất. Hắn day day trán, vô lực tựa lên tường.
Tối hôm đó, Dụ Thần làm đủ ba món Hạ Hứa nói, một mình ăn hết rồi rửa bát. Trước khi ngủ, hắn lại uống ít rượu vang, mong chờ anh xuất hiện như đêm 30 đó vậy. Tiếc là mãi đến khi hắn ngủ, ảo giác vẫn không đến lần nữa.
Dụ Thần biết, tâm lý của mình đã có vấn đề nghiêm trọng. Không lâu sau lần đầu nhìn thấy ảo giác, hắn đã đến gặp bác sĩ tâm lý, bình tĩnh tiếp nhận những trị liệu nên có.
Nhưng sâu trong nội tâm, hắn lại từ chối những trị liệu này.
Hắn biết rõ rằng – Hạ Hứa chỉ là ảo ảnh hắn tự tưởng tượng ra, nhưng nó quá chân thực, tựa như anh thực sự đã về. Anh đang sống cùng hắn, cùng ăn cùng ngủ cùng nói cười, đôi khi còn triền miên quấn quít, tựa như những cặp tình nhân bình thường khác vậy. Hạ Hứa rất tốt tính, chưa bao giờ thực sự tức giận, lại hơi có chủ nghĩa đàn ông một chút, cãi nhau chưa quá ba phút là lại hớn hở cười: “Dụ Thần này, anh giận thật đấy à? Đến đây cho tôi dỗ nào ~”
Ảo giác tươi đẹp như thế làm hắn khó lòng dứt bỏ. Dù mỗi lần sau khi nó biến mất, trái tim hắn lại như bị khoét thêm một lỗ… thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên hắn sinh ra ảo giác về Hạ Hứa. Năm đó khi bị ép làm cuộc “trị liệu cho thẳng” kia, hắn cũng từng nhìn thấy anh rồi.
Với người bình thường mà nói, đợt “trị cho hết bệnh đồng tính” đó thực sự là một cuộc tra tấn thể xác lẫn tinh thần. Dù Dụ Thần cố vững tin thế nào đi nữa, thì cơ thể hắn vẫn là phàm tục. Thời gian đó, cân nặng của hắn giảm sút liên tục; có lần suy yếu đến ngất đi, hắn đã thấy Hạ Hứa đang ôm lấy mình.
Hắn không nhịn được mà cầm chặt tay anh, nước mắt nước mũi ướt đẫm khuôn mặt, khóc nói rằng mình khó chịu lắm, đau nhức không chịu nổi, chỉ muốn rời khỏi đây…
Dường như Hạ Hứa đã nói gì đó, nhưng hắn không nghe rõ. Vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn thấy anh cúi xuống, hôn lên đôi môi nứt nẻ của hắn.
Sau khi tỉnh táo lại, Dụ Thần hoảng hốt cực kỳ. Vì sợ người khác sẽ biết đến sự tồn tại của Hạ Hứa trong lúc hắn mất lý trí đó, hắn liền cố hết sức không nhớ đến anh nữa, cố chấp đuổi hình bóng anh ra khỏi tâm trí mình.
Cho đến khi “sự cố” đó phát sinh, hắn không hề thấy lại ảo giác nữa.
Năm ấy, hắn sợ mình sẽ thấy ảo ảnh; còn bây giờ, nó lại là chốn gửi gắm của hắn. Nên dù hắn đã biết mình có bệnh, cũng tỏ ra là phối hợp điều trị, nhưng trong tiềm thức hắn lại từ chối. Vì thế, tuy vẫn gặp bác sĩ tâm lý hàng tuần nhưng bệnh tình của hắn lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng khi có người ngoài, Dụ Thần vẫn che giấu rất kỹ. Khi Dụ Tiêu nhận ra hắn có vấn đề, thì đã là hơn nửa năm sau khi hắn thấy ảo giác rồi.
Hôm đó là cuối tuần, và bệnh của hắn đã rất tồi tệ. Sáng hắn đi siêu thị mua hai túi nguyên liệu to, về nhà bận rộn đến trưa, nấu đầy bàn toàn những món Hạ Hứa thích, dọn ra hai cái bát hai đôi đũa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh, thậm chí còn gắp thức ăn vào bát anh.
Dụ Tiêu gõ cửa hồi lâu hắn mới nhận ra, hoảng hốt bật dậy đi mở cửa. Lúc thấy một bàn đầy thức ăn nọ và cái bát chất đầy thành ngọn kia, nước mắt cô rơi xuống.
Hắn rất xấu hổ, cô gặng hỏi mãi thì mới chịu thừa nhận là mình có vấn đề tâm lý, đã chữa nhưng không có hiệu quả.
Mấy ngày sau, Dụ Tiêu chạy đến công ty hắn, đưa hắn một tấm danh thϊếp. Hắn cầm lên xem – là một bác sĩ ở một bệnh viện tâm lý nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Cô nói: “Không thể để kéo dài thêm nữa, cuối tuần này em đi gặp người này ngay đi.”
Hắn thả tấm card xuống, cười khổ: “Trị liệu tâm lý thì ở đâu chẳng giống nhau, mấu chốt là bản thân em thôi. Dạo này em bận lắm, không rảnh đi Bắc Kinh được.”
“Em phải đi!” Dụ Tiêu cực kỳ lo lắng: “Tiểu Thần, em phải nghe chị nói. Bệnh viện này khác với bệnh viện ở thành phố chúng ta – nó trực thuộc quân đội, có rất nhiều quân nhân gặp chấn thương tâm lý đều đã đến đây chữa trị. Em đi đi, nhất định là sẽ khỏi!”
Dụ Thần ngẩng lên, đôi mắt chợt mở lớn.