Chương 4.2: Bàn Thờ

Cô ấy cầm khăn tay ướt, lau một chút bụi dính trên túi: “Từ hồi khai giảng đã không đυ.ng vào nữa, tớ nghĩ sau này cũng sẽ không chơi lại. ”

Bạch Giang gập người, trông thân thể cô ấy dường như không có xương, dựa người vào ghế trong phòng ngủ.

Áp cằm vào thành bàn, lông mày nhíu chặt, dính sát vào nhau, lưng cong xuống, cô đã lặp đi lặp lại một động tác không biết bao nhiêu lần.

Bạch Giang: “Đang nhìn cái gì?”

Cô đặt điện thoại di động xuống trước mặt hai người, tay rất nhanh, lẩm bẩm thì thào nói: “Một ít sự kiện giải trí thôi.”

Người lao động chân tay phải bỏ tiền ra thuê đã lên lầu rồi, Bạch Giang lớn tiếng hô lên: “Tớ đi xuống.”

"Ừm.”

Bước chân của Bạch Giang đã biến mất. Cô nhấc điện thoại của mình lên, mở khóa và xem lịch sử ít ỏi, không có nhiều cuộc trò chuyện, tất cả đều về thứ Năm. Những câu chuyện thú vị mà cô chia sẻ, toàn bộ giống như đá chìm nơi biển khơi.

Như thể anh thực sự chỉ thích cầu lông, đơn giản vậy thôi.

Tin nhắn đáp lại không phải là một mẩu giấy ngắn, mà là một câu trả lời dài dòng, dài đến nỗi cô đã quên mất nó, sau đó lại khao khát lục lọi muốn nhớ lại.

Mỗi khi như thế, cô vừa bồn chồn lại lo lắng: Dù biết anh rất kiềm chế và siêng năng đến đâu, cũng hiểu là quỹ thời gian của Giang Mạn cực kỳ eo hẹp, nhưng anh có thể dành cho cô một chút trong tổng số thời gian đó được không?

Cô vùi đầu vào cánh tay của mình và từ từ nhắm mắt lại.

Anh đem tôi túm lấy, trêu đùa một phen, sau đó lại lạnh lùng đẩy tôi ra, vô tình. Làm thế nào chỉ với chiêu trò dễ dàng như vậy, anh liền muốn quen biết tôi?! Tại sao cố tình lại là tôi? Rốt cuộc tôi là cái gì?

Lộ Nhu nhớ lại trò chơi. Chúng có khá nhiều điểm giống nhau. Có lúc nó thành công và đôi khi bị thất bại, khiến mọi người không ngừng cố gắng để đạt được kết quả tốt hơn. Hết lần này đến lần khác, thời gian cứ thế trôi qua, con người càng thêm đắm chìm trong trò chơi, không thể dừng lại.

Quá tra tấn. Anh thật sự quá phù phiếm.

Lạt mềm buộc chặt?

Còn tệ hơn cái nốt ruồi đó.

Trong cốc nước có ga, một ngụm nước Lộ Nhu cũng nuốt không trôi. Nhìn thấy ảnh đại diện không có động tĩnh, cô lại phát cáu. Mối quan hệ này tồn tại rất mơ hồ, hình như có quen biết, nhưng so với người lạ lại chỉ tốt hơn một chút, sâu xa bên trong là sự thân thuộc không rõ ràng và tràn đầy xấu hổ.

Cô không thể đọc được suy nghĩ của anh: là đang trêu chọc cô? Thích cô? Lộ Nhu không thể đoán ra được.

Cuộc hẹn đi hồ bơi lần trước cuối cùng cũng không trở thành hiện thực.

Bạch Giang có việc nên từ chối, anh cũng lập tức nói với cô phải đi tham gia thi đấu.

Buổi tối, cô và Bạch Giang ăn cơm trong căn tin. Khoai tây và thịt bò là những món ăn kinh điển của cô, về phần Bạch Giang, cô ấy đã yêu cầu một bát cơm.

Cô nói về việc muốn đi bơi vào tháng 6 này.

Bạch Giang: “Được thôi.”

Lộ Nhu: “Gọi cả Giang Mạn nữa.”

Bạch Giang lẳng lặng nhìn Lộ Nhu. Cô ngồi phía đối diện, nhìn Bạch Giang nhẹ nhàng đặt đũa lên trên vành bát.

Lộ Nhu cụp mắt xuống, chọc chọc vào trong bát cơm, “Tại sao cậu lại từ chối anh ấy?”

Cô đột nhiên giương mắt lên, cẩn thận xem xét Bạch Giang. Cô phát hiện ra rằng mình không thể dùng trực giác để hiểu thấu Bạch Giang.

Bạch Giang nói cực kì chân thật và hợp lý, “Tớ không muốn ở với loại người này.”

“Lý do là gì?”

Bạch Giang là một người rất quái lạ, yêu sạch đến nỗi thành bệnh. Thói ở sạch của cô ấy rất mạnh mẽ, cực kỳ tự chủ. Ngay cả ở lớp học công cộng cũng có một chỗ ngồi đặc biệt chỉ dành cho cô ấy, nghe qua thật vớ vẩn? Không bao giờ tiếp xúc da thịt với ai, không bao giờ đi xe buýt hay phương tiện công cộng và luôn đeo găng tay khi đến những nơi đông người. Thì ra trên đời thật sự có loại người như vậy, sống ở trung tâm của cuộc đời mình, người bình thường không thể nào thấu hiểu được cách sống như vậy.