Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên. Có tin nhắn mới đến.
[Tô Tô, tôi ở bữa tiệc lần trước đã cướp được hạng mục mà Cố thị đã nhìn trúng từ lâu, khả năng là có
người nào đó âm thầm giúp chúng ta. Lần này lấy được rất nhẹ nhàng. Còn nữa, tin tức hôm nay là tập đoàn Cố thị bị một thế lực thần bí công kích, hack vào máy chủ. Hiện tại đang phải sứt đầu mẻ trán vừa xử lý vừa điều tra. Tôi đoán rằng, Cố thị chọc trúng phiền toái nào đó rồi."
Tô Dĩ Trần nhắn lại.
[Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, anh phải cẩn thận.]
[ Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm. Đảm bảo hạng mục lần này nhất định có thể cùng Cố thị không phân cao thấp.]
Có câu này của Thẩm Nguyên, Tô Dĩ Trần yên tâm phần nào hơn.
Cậu đặt điện thoại xuống, nhìn vết cắn đã ửng đỏ qua gương. Tức giận đến mức nện một nắm đấm lên mặt bàn.
Bùi Túc Nguyệt là chó sao? Thích liếʍ người lại thích cắn người..
Chiều tối, đám người Cố Khinh Chu và Lục Minh Thần mới trở về.
Tô Dĩ Trần mặc áo cổ lọ bước ra ngoài. Ánh mắt Cố Khinh Chu sắc lẹm nhìn quần áo cậu đang mặc, cau mày hỏi: "Không thấy nóng à? Mùa hè lại đi mặc áo cổ lọ?"
"Không nóng." Tô Dĩ Trần liếc Bùi Túc Nguyệt rồi lắc đầu.
"Vậy nhanh đi nấu cơm đi, bọn tôi sắp chết đói tới nơi rồi đây!" Cố Khinh Chu tiện tay cầm khăn lau lau mồ hôi, chân đá vào bàn một cái, vênh váo tự đắc ra lệnh.
Tô Dĩ Trần lập tức đi vào bếp. Cậu hít sâu một hơi.
Bên ngoài, đám người Cố Khinh Chu, Lục Minh Thần và Triệu Kỳ Căn đã chạy đi tắm.
Cửa phòng bếp từ từ mở ra.
Tô Dĩ Trần đang rửa chén thì đầu ngón tay cứng đờ.
Một đôi tay từ sau phía sau vươn tới ôm lấy eo cậu. Bùi Túc Nguyệt gác cằm lên vai Tô Dĩ Trần. Chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi vành tai cậu.
Cậu lạnh lùng, thấp giọng nói: "Bùi Túc Nguyệt, chỗ này là Cố gia, đừng quá trớn."
Bùi Túc Nguyệt dịu dàng nói: "Anh giận em sao?"
Tô Dĩ Trần buông chén bát ra, bàn tay vẫn dính nước tát lên mặt Bùi Túc Nguyệt. Cậu tát y vô cùng mạnh, gương mặt của Bùi Túc Nguyệt in dấu đủ cả năm ngón tay. Cậu tức giận: "Cách xa tôi một chút có được không?"
Đôi mắt phượng Bùi Túc Nguyệt dịu dàng nhìn cậu: "Tô Tô bảo em làm gì cũng được, nhưng chỉ có yêu cầu này là không thể."
Tô Dĩ Trần vừa định mở miệng nói thêm gì đó.
Bên tai liền truyền đến tiếng người: "Đệt..."
Triệu Kỳ Căn và Cố Khinh Chu đứng ở trước cửa phòng bếp, mặt mũi tràn đầy kinh sợ nhìn hai người, cùng với vết đỏ bàn tay năm ngón trên gương mặt Bùi Túc Nguyệt.
"Tô Dĩ Trần, mày to gan à? Mày dám đánh Túc Túc?" Ánh mắt Cố Khinh Chu giận dữ. Cậu ta vọt lên phía trước, làm bộ muốn giơ tay tát Tô Dĩ Trần.
Bùi Túc Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn, nắm chặt cánh tay của Cố Khinh Chu, che chắn phía trước cho Tô Dĩ Trần: "Không liên quan đến Tô Tô."
"Túc Túc, anh xem mặt anh đã đỏ như vậy rồi, nó vậy mà dám đánh anh! Anh đừng cản em, em hôm nay phải đánh nó giúp anh." Cố Khinh Chu tức giận nhưng không làm gì được, liền quay đầu gọi Triệu Kỳ Căn với Lục Minh Thần tới. "Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Mau tới giúp tôi một tay!"
Ánh mắt Tô Dĩ Trần nhàn nhạt, có chút lạnh lẽo đứng xem trò hề này. Cậu nhướng nhẹ mày nhìn Bùi Túc Nguyệt, thật là trà xanh cao tay, thật là trà nghệ tốt, khiến các thiếu niên nhiệt huyết này đều ra mặt giúp cậu.
"Đủ rồi!" Bùi Túc Nguyệt quát, y có thể cảm nhận được Tô Tô thật sự đang tức giận.
Bọn người Cố Khinh Chu chưa bao giờ thấy Bùi Túc Nguyệt nổi cáu như vậy, không khỏi ngẩn người.
Ngữ khí Bùi Túc Nguyệt dịu xuống: "Hôm nay là anh không đúng, không liên quan đến Tô Tô."