Chương 3

Phảng phất như Cố Hàn Chu nói cái gì thì cậu liền nghe cái đó.

Thái độ của cậu là nén giận, nhẫn nhục cam chịu… Không hề có một chút oán than nào.

Dáng vẻ này khiến Cố Hàn Chu rất khó chịu.

“Đừng khóc, Túc Túc sẽ không giống cậu, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc.” Cố Hàn Chu lạnh mắt liếc cậu. “Cậu chỉ có thế này, lại diễn vụng về, so với Túc Túc kém đến một phần ngàn.” Ở trong lòng hắn, Túc Túc của hắn là ánh trăng hoàn mỹ không tì vết, bất cứ ai cũng không bằng y.

Tô Dĩ Trần chậm rãi lau nước mắt, ngẩng đầu hướng Cố tổng lộ ra một nụ cười tái nhợt vô lực: “Điều tiên sinh không thích, em sẽ không làm.”

Cố Hàn Chu nhìn đánh giá Tô Dĩ Trần, bộ dáng Tô Dĩ Trần cười rộ lên, thật sự rất giống với Bùi Túc Nguyệt. Mỗi lần như vậy, hắn đều có thể thông qua Tô Dĩ Trần, nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt, giống như Túc Túc vẫn còn đang bên cạnh. Đây cũng là nguyên nhân hắn trăm phương nghìn kế ép Tô Dĩ Trần ở lại Cố gia.

Tô Dĩ Trần có thể bắt chước một Bùi Túc Nguyệt xuất chúng.

Nhưng mà, tất cả mọi người đều biết.

Tô Dĩ Trần chẳng qua chỉ là bắt chước bừa, vẽ hổ ra chó thôi.

Bùi Túc Nguyệt là ánh trăng trên bầu trời, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, vĩnh viễn đều tôn quý vô song, vĩnh viễn đều cao thượng kiêu sa.

Mà Tô Dĩ Trần chỉ là bùn lầy trên mặt đất, một hàng giả thấp kém. Đồ dỏm chính là đồ dỏm, hàng giả chính là hàng giả, vĩnh viễn đều không thể trở thành đồ thật.

Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa hai người.

Một năm này, Tô Dĩ Trần dường như càng ngày càng yêu hắn, sẽ chiếu cố việc lớn việc nhỏ trong sinh hoạt của hắn. Biết rõ sở thích của hắn, mỗi ngày đều sẽ vì hắn mà nấu cơm, biệt thự vẫn luôn giữ gìn sạch sẽ như mới. Còn có đôi mắt nhìn thấy hắn liền loá lên ánh sáng kia, quả thực là tràn đầy tình yêu, giấu trong mỗi một chi tiết. Nếu không phải là tình yêu đậm sâu, tại sao lại vì hắn mà trả giá đến vậy.

Cố Hàn Chu rất hưởng thụ tình yêu này, đồng thời, cũng chưa bao giờ đặt Tô Dĩ Trần vào mắt, bởi vì hắn biết, dù Tô Dĩ Trần có bắt chước giống đến đâu, dù có yêu hắn đến nhường nào, mãi mãi chẳng sánh bằng một ngón tay của Bùi Túc Nguyệt.

Tựa như bùn lầy vĩnh viễn đều sẽ không bao giờ trở thành ánh trăng.

Nếu không phải gương mặt có vài phần tương tự Bùi Túc Nguyệt, hắn sẽ chẳng bao giờ liếc nhìn Tô Dĩ Trần lấy một lần.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.

“Vào đi.”

Cố Hàn Chu bình ổn lửa giận.

Hắn quay đầu nhìn Tô Dĩ Trần đang cuộn tròn ở góc tường, đôi mắt nhiễm hàn ý, mệnh lệnh nói: “Đứng lên đi.”

Tô Dĩ Trần nghe lời đứng dậy, đôi mi cậu rũ xuống, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nói trước kia cậu và bạch nguyệt quang từng học cùng trường , nhưng cậu chưa bao giờ gặp qua vị bạch nguyệt quang này. Lần thấy gần nhất là cậu nhìn qua ảnh chụp bạch nguyệt quang, cùng với đôi câu vài lời khen của mọi người đối với bạch nguyệt quang và tư liệu trên mạng, cũng có chút ấn tượng mơ hồ.

Đại khái có thể biết được, vị thiếu gia nhỏ họ Bùi này, là một nhân vật cao cao tại thượng không thể khinh nhờn như thế nào.

Cậu có lẽ bắt chước không giống y, nhưng cũng không cần thiết phải giống, dù sao cậu lại chẳng phải Bùi Túc Nguyệt, chỉ là một thế thân mà thôi. Đã ẩn nhẫn một năm, đắm chìm trong diễn xuất một năm, chỉ cần thêm một năm nữa, cậu liền có thể được tự do.

“Đại ca!”

Cửa thư phòng mở ra, người tới chính là em trai của Cố Hàn Chu, Cố Khinh Chu.

Thiếu niên hấp tấp bước vào. Diện mạo cậu ta tuấn mỹ kiệt ngạo, đôi mắt như đang mỉm cười, hình như đã gặp được việc gì đó vô cùng vui vẻ, cậu ta cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu.

Cố Khinh Chu là tiểu thiếu gia của Cố gia. Nếu Cố Hàn Chu là người cầm quyền duy ngã độc tôn của tập đoàn Cố thị cùng với Cố gia, vậy thì Cố Khinh Chu chính là tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.

Là một tiểu thiếu gia bị chiều đến hỏng người.

Tô Dĩ Trần có chút hứng thú. Cậu mỗi lần nhìn thấy vị thiếu gia này, cậu ta không phải chế nhạo trào phúng cậu thì cũng là trên đường chế nhạo trào phúng cậu. Khó có được nhìn thấy thời điểm cậu ta cao hứng đến vậy.

.

Cố Khinh Chu vừa nhìn thấy Tô Dĩ Trần, hình như tâm trạng đang tốt, nói chuyện cũng không khó nghe. Cậu ta cười nhạo một tiếng: “Tô Dĩ Trần, mày cũng ở đây à? Vừa hay, tin tức tốt này chính là muốn mọi người cùng nhau chia sẻ mới được đó.”