Chương 2

Nói đến bạch nguyệt quang trong lòng Cố tổng nhìn được nhưng không với tới được——

Đó chính là một đoá hoa cao lãnh danh xứng với thực.

Bạch nguyệt quang tên gọi là Bùi Túc Nguyệt, y không chỉ là bạch nguyệt quang trong lòng Cố Hàn Chu, mà còn là bạch nguyệt quang của toàn bộ thành phố J.

Trong giới, phàm là có quen biết Bùi Túc Nguyệt thì chính là không ai mà không yêu y.

Người cũng như tên.

Y cao cao tại thượng, là ánh trăng thanh lãnh không thể khinh nhờn, trăm ngàn sủng ái đều tập trung lại trên người thiếu gia nhỏ này.

Bùi gia ở thành phố J danh tiếng cùng danh vọng cực cao, địa vị cao thượng có tầm ảnh hưởng cực lớn, cùng với Cố gia, Lục gia và thế gia cùng thời địa vị tương đồng, có quan hệ hợp tác lợi ích. Thế gia thành phố J lũng đoạn các thành thị phụ cận, nắm giữ kinh tế mạch máu. Phú thương, siêu sao nổi tiếng, hào môn… đều xuất thân từ Cố gia, Bùi gia, Lục gia và các thế gia đứng đầu ở thành phố J.

Bùi Túc Nguyệt ngậm muỗng vàng mà lớn lên, tất cả mọi người đều chiều chuộng y, là một thiên chi kiêu tử chân chân chính chính danh xứng với thực.

Nhiều thế hệ của Cố gia và Bùi gia có mối quan hệ tốt với nhau, Cố Hàn Chu từ nhỏ đã thích Bùi Túc Nguyệt, vẫn luôn ân thầm trả giá không cầu hồi đáp, Bùi Túc Nguyệt cũng chưa bao giờ đáp lại tình cảm Cố Hàn Chu.

Cho dù Cố Hàn Chu trả giá như thế nào đi chăng nữa, cũng không được bạch nguyệt quang đáp lại chút nào. Cứ thế mãi, Cố Hàn Chu cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi y, đặt Bùi Túc Nguyệt ở đáy lòng đến không thể quên được, đặt ở vị trí độc nhất vô nhị. Sau đó, Bùi Túc Nguyệt ra nước ngoài đi du học, Cố Hàn Chu cũng không dám đi tìm y, chỉ có thể yên lặng nhớ nhung.

Vào năm thứ ba khi Bùi Túc Nguyệt đi du học, Cố Hàn Chu liền phát hiện Tô Dĩ Trần có vài phần giống với Bùi Túc Nguyệt. Một giây kia khi thấy Tô Dĩ Trần, hắn ngẩn người một lúc lâu, ma xui quỷ khiến mà ép buộc Tô Dĩ Trần phải làm cuộc giao dịch này.

Cố Hàn Chu tuy rằng thích khuôn mặt tương tự với bạch nguyệt quang của Tô Dĩ Trần này, nhưng cũng chỉ là thông qua cậu để nhìn một người khác mà thôi. Cố Hàn Chu vô cùng ghét bỏ con người của Tô Dĩ Trần.Hơn nữa một năm này, công tác của ngài ta rất bận, thường thường mười ngày nửa tháng đều không thấy người. Vì thế, Tô Dĩ Trần cái gì cũng không cần làm, vô cùng nhẹ nhàng là có thể có được phần tiền lương kếch xù.

Vì số tiền thư thái này, Tô Dĩ Trần bắt chước sắm vai bạch nguyệt quang đến hoàn mỹ, còn giả bộ bộ dạng chậm rãi hình thành tình cảm với Cố tổng.

Vô cùng rõ ràng.

Kỹ thuật diễn xuất hoàn mỹ của Tô Dĩ Trần đã lừa gạt tất cả mọi người.

Cố gia từ trên xuống dưới, bao gồm cả Cố Hàn Chu, đều cho rằng cậu thật sự rất yêu Cố Hàn Chu, hơn nữa yêu đến độ một mực khăng khăng, yêu đến độ đánh mất bản thân.

Vì để tìm niềm vui cho Cố Hàn Chu mà không tiếc vụng về bắt chước hành động của bạch nguyệt quang.

Dù cho mọi người buông thả vô số lời nói ác ý, cậu cũng nhẫn nhục chịu đựng.

Tô Dĩ Trần nghĩ thầm, cậu đương nhiên có thể nhẫn nhịn, bởi vì tiền, đại lão Cố tổng cho tiền quá nhiều, cậu nếu không diễn tốt một chút, không biểu hiện tốt một chút, chắc chắn sẽ phụ lòng tiền mà Cố tổng cho nhiều như vậy.

Cố Hàn Chu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, trong mắt chứa đầy hàn ý: “Sau này không được đυ.ng vào đồ vật của Túc Túc, hiểu chưa?”

Trong tai Tô Dĩ Trần ong ong, chỉ nghe rõ một câu cuối cùng.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, trên cần cổ trắng nõn yếu ớt có thể thấy rõ vệt đỏ, không nghĩ cũng biết lực bóp có bao nhiêu mạnh. Nước mắt cùng thương tâm trộn lẫn vào nhau, trông đáng thương cực kỳ.

“Em hiểu rồi.” Tô Dĩ Trần khóc lóc gật đầu.