Chương 15

Lời nói uy quyền của Cố tổng trong giới có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Đương nhiên là vậy rồi, tiệc tiếp đón của Túc Túc, chúng tôi chắc chắn sẽ không về sớm đâu.”

“Túc Túc thật sự là người đẹp lương thiện, ngữ khí nói chuyện của cậu ấy thật dịu dàng.”

Có người khe khẽ nói nhỏ.

“Túc Túc có biết Tô Dĩ Trần là ai không? Nghe nói trước bọn họ học cùng một trường thì phải.”

“Vô nghĩa, khẳng định là không biết. Tô Dĩ Trần là cái loại hoa dại chẳng ra gì, sao có thể được Túc Túc để vào trong mắt? Nếu Túc Túc biết, Cố tổng nuôi cái hàng giả Tô Dĩ Trần này, chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Bên tai Tô Dĩ Trần tràn ngập những lời bàn tán châm chọc.

Cậu nghe giọng điệu dịu dàng của Bùi Túc Nguyệt từ phía sau, không khỏi nhướng mày.

Trong đầu cậu nháy mắt nhớ tới, trong những cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc, sau khi bạch nguyệt quang trà xanh về nước, vì để được ở bên bá tổng, đã không từ thủ đoạn dùng các thủ đoạn trà xanh để đối phó với hàng giả thế thân.

Cho nên, Bùi Túc Nguyệt… Muốn cậu ở lại làm gì?

Chẳng lẽ là ——

Chính chủ bạch nguyệt quang muốn ra oai phủ đầu cậu?

Tô Dĩ Trần chậm rãi xoay người, ánh mắt cậu ửng đỏ nhìn Cố Hàn Chu, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời nói: “Vâng, Cố tổng.”

Ánh mắt Cố Hàn Chu âm trầm, cảnh cáo nhìn Tô Dĩ Trần, môi kéo dài, ngữ khí lạnh lẽo, giống như là đang răn dạy: “Nhớ phải làm tốt bổn phận của cậu trong bữa tiệc này, đừng khiến cho tôi phải mất mặt.”

“Vâng…” Ánh mắt Tô Dĩ Trần phức tạp nhìn Cố Hàn Chu, trong ánh mắt ấy, chỉ có hai người mới có thể hiểu cảm xúc của đối phương. Trong đôi mắt đỏ bừng của cậu có một chút đau khổ, phảng phất ánh mắt ấy chỉ chứa duy nhất Cố Hàn Chu.

Không bao giờ nhìn những người khác.

.

Móng tay bấu chặt vào thịt, véo ra một vệt vết thương sâu rướm máu, cảm giác vô cùng đau đớn, nhưng Bùi Túc Nguyệt lại không cảm nhận được. Hốc mắt phượng của y nổi lên một tia máu, y cố nén lại, không dám nhìn người kia.

Mà chỉ dám đem ánh mắt chậm rãi chuyển lên bóng lưng của Cố Hàn Chu.

Đáy mắt ẩn giấu cảm xúc phẫn nộ sâu đậm, khiến người kinh sợ ghen ghét.

Cố Hàn Chu tức khắc cảm giác được lưng như bị kim chích.

Một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên sinh ra.

Hắn theo bản năng mà quay đầu lại, bỗng dưng đối mặt với đôi mắt phượng hơi hơi ửng đỏ của Bùi Túc Nguyệt.

Đôi mắt của Túc Túc trước sau vẫn như một mà dịu dàng vô hại, đang ngơ ngẩn, đau lòng chăm chú nhìn hắn.

Cố Hàn Chu xuất thần, bước chân thả chậm, ngữ khí dịu dàng vô tận cùng kiên nhẫn: “Túc Túc, em sao thế?”

Bùi Túc Nguyệt thu hồi tầm mắt, đôi mi rũ xuống, nhìn xuống nền đất, sắc mặt có hơi trắng bệch. Y chậm rãi cong lên một nụ cười, hỏi một câu khiến người mơ hồ vô vàn: “Hàn Chu ca, anh vẫn là Hàn Chu ca năm đó, không thay lòng đổi dạ sao?”

Câu hỏi mơ hồ nhưng lại rõ ràng.

Cố Hàn Chu hiện tại đã trăm phần trăm nắm chắc, Bùi Túc Nguyệt là vì hắn mà về nước.

Có chút không thể tưởng tượng nổi, Bùi Túc Nguyệt nhiều năm trước vẫn luôn lạnh nhạt lại ôn hòa cự tuyệt hắn, nói bản thân chỉ muốn học hành, không nghĩ đến chuyện yêu đương quá sớm.

Mà sau khi về nước, trong thời gian ở chung ngắn ngủi này, Cố Hàn Chu phát hiện, giống như thái độ Bùi Túc Nguyệt đối với hắn đã có chuyển biến một chút.

Năm đó, Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn như có như không mà bơ hắn đi, thậm chí còn thường xuyên xuất thần phát ngốc, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lòng chỉ nghĩ đến việc học của bản thân. Đời sống sinh hoạt lại sạch sẽ, đối với sự âm thầm trả giá của Cố Hàn Chu, y cũng không hề đáp lại, căn bản là không thèm để ý.

Nhưng mà hiện tại, Bùi Túc Nguyệt hỏi hắn bằng một câu tối nghĩa, hỏi hắn có phải còn đang chờ y hay không. Có phải vẫn là người trước kia hay không…

Chứng minh trong lòng Túc Túc cũng có hắn mà phải không?