Chương 14

Dù sao thì Cố tổng cũng là ông chủ đầu tư lớn, công ty cậu còn cần phải dựa vào bản thân sắm vai thế thân để kiếm tiền, nếu lật xe thì tiền sẽ bay đi mất.

Bỗng dưng, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt, phóng ra khí tràng âm trầm lạnh lùng, âm thanh mang theo ngữ khí uy hϊếp từ trên đầu truyền đến: “Tô Dĩ Trần, công ty vẫn còn mấy tập văn kiện, cậu đi lấy đi.”

Cố Hàn Chu cao cao tại thượng nhìn Tô Dĩ Trần, trầm giọng ra mệnh lệnh.

Đây là… Muốn cậu rời đi sao?

Tô Dĩ Trần ngạc nhiên mà ngước mắt, cậu bất an nắm chặt góc áo, đôi đồng tử ánh lên vài giọt nước đáng thương. Cậu thương tâm ẩn nhẫn nhìn người nam nhân vô cùng ghét bỏ cậu trước mặt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Cố tổng…”

Không muốn đi?

Cố Hàn Chu không kiên nhẫn trừng cậu, trong mắt đầy ý tứ cảnh cáo.

Hơi thở rét buốt bao vây lấy Tô Dĩ Trần.

Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, đôi mắt cậu thất thần, nhìn chăm chú Cố Hàn Chu. Tứ phía truyền đến những lời xì xào bàn tán cùng trào phúng, cậu hận không thể ngay lập tức thoát khỏi cái này nơi làm người đau lòng này, ngơ ngẩn nói: “Em biết rồi. Cố tổng... em... hiện tại em liền đi lấy văn kiện cho ngài.”

Cậu cúi đầu, hốc mắt sưng đỏ, bất an vò loạn góc áo, chậm rãi xoay người, dường như đang cực kỳ thương tâm.

Khoảnh khắc cậu xoay người, Tô Dĩ Trần rưng rưng nghĩ thầm, cậu muốn đi ăn ba ký tôm hùm đất mới không bạc đãi việc cậu hôm nay đã cực cực khổ khổ diễn kịch.

.

Trong phòng tiệc, tình nhân trong tối chim hoàng yến đang bị Cố tổng đuổi đi, ánh mắt mọi người xung quanh chứa đầy sự trào phúng và khinh thường.

Cố Hàn Chu nhìn Tô Dĩ Trần lúc xoay người ánh mắt đau lòng đến tuyệt vọng, trong lòng không khỏi có chút rung động.

Hắn gắt gao siết chặt tay lại, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo. Hắn không nên bị nước mắt của Tô Dĩ Trần ảnh hưởng đến cảm xúc.

Suy cho cùng, Tô Dĩ Trần chỉ là một cái bình hoa di động vô dụng, chỉ có thể dựa vào hắn mới sống được. Nếu không phải gương mặt kia của cậu lúc cười rộ lên cùng Túc Túc có vài phần tương tự, hắn tuyệt đối không sẽ không cho Tô Dĩ Trần sống trong nhà Cố gia.

“Chờ một chút đã.”

Ánh đèn chiếu xuống tụ lại cùng một chỗ, trong phòng tiệc.

Giọng nói Bùi Túc Nguyệt tựa như gió xuân xanh mơn mởn, làm cho vạn vật sinh sôi nảy nở vào mùa xuân, từ tính, nhu hòa, dễ nghe, khiến người ta nhịn không được mà nhao nhao nhìn y, chờ đợi y nói lời kế tiếp.

“Túc Túc, làm sao vậy?”

Cố Hàn Chu quay đầu lại, trong mắt đã rút hết ý tứ cảnh cáo lạnh băng. Hắn nhìn Bùi Túc Nguyệt, đáy mắt chỉ có dịu dàng và lịch thiệp, lời Bùi Túc Nguyệt nói hắn đều đặt hết vào lòng.

Cố Hàn Chu vô cùng hiểu rõ người mà bản thân chân chính muốn yêu đương, muốn bảo vệ, muốn trả giá là ai.

Đương nhiên là Bùi tiểu thiếu gia xinh đẹp, kiêu căng, dịu dàng như trăng ở trước mặt.

Người mà hắn yêu nhiều năm như vậy, Túc Túc.

.

Chỉ thấy đôi mắt phượng xinh đẹp tự phụ của Bùi Túc Nguyệt ngóng nhìn bóng lưng của Tô Dĩ Trần.

Y mím môi, chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay là tiệc tẩy trần của tôi, tôi đã mong đợi rất lâu rồi. Hy vọng mọi người đừng rời đi quá sớm.” Nói xong, giọng nói y dần dần thấp xuống, thanh âm nhẹ đến độ chỉ có mấy người ngồi gần mới có thể nghe được.

“…… Có thể không?”

Lòng Cố Hàn Chu nao nao, một tiếng “Có thể sao” này rất nhẹ, có thể nghe ra vài phần vô cùng cẩn thận cùng với ý tứ cầu xin mơ hồ.

Túc Túc chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này để cầu xin người khác. Nhưng từ sau khi về nước, thái độ Túc Túc so với trước kia đã mềm đi rất nhiều. Có thể cảm nhận được có vài phần coi trọng hắn.

Ánh mắt Cố Hàn Chu mềm mại, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của Túc Túc.

“Đương nhiên là có thể.”

Ngữ khí Cố Hàn Chu thật dịu dàng.

Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo hơi trầm xuống nhìn bóng lưng đang cứng đờ của Tô Dĩ Trần: “Văn kiện không cần lấy nữa, ở lại đi. Hôm nay ai cũng được về sớm.”

Tóm tắt cuộc đời của Chu cẩu: Thanh niên ảo tưởng nhất hệ mặt trời.