Chương 11

Trong mắt nhóm nhân sĩ giới thượng lưu nơi đây, Tô Dĩ Trần chỉ là cái loại ỷ vào gương mặt kia, mới có thể được Cố tổng để mắt đến. Dù thế thì Cố Hàn Chu Cố tổng cùng tiểu thiếu gia Bùi gia mới là môn đăng hộ đối, trời đất tác hợp.

Cố tổng yên lặng yêu thầm tiểu thiếu gia Bùi gia đã nhiều năm trời.

Tiểu thiếu gia Bùi gia rồi sẽ có một ngày, sẽ bị thâm tình của Cố tổng đả động.

Bọn họ cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau.

Tô Dĩ Trần chỉ là tu hú chiếm tổ, là người dưng đi đoạt người đàn ông của Bùi Túc Nguyệt, con giáp thứ mười ba.

Một con chim hoàng yến yếu đuối, thế thân ti tiện không có lòng tự tôn, ai cũng có thể ức hϊếp cậu.

Nhóm quý phụ ngồi trên sô pha kia đang trò chuyện với nhau, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để cho Tô Dĩ Trần nghe được.

Tô Dĩ Trần rũ xuống mi mắt, làm bộ khi nghe được những lời ngôn luận chói tai này, bộ dạng vô cùng thương tâm.

.

Cố Khinh Chu từ phía sau ác ý đẩy lưng cậu: “Tô Dĩ Trần.”

Tô Dĩ Trần mê mang quay đầu lại, hai tròng mắt ngơ ngẩn mà nhìn Cố Khinh Chu

Cố Khinh Chu hất cằm, kiêu căng ngạo mạn nói: “Anh trai tao đã đón được Túc Túc rồi.”

“Tô Dĩ Trần, mày nghe cho rõ, Túc Túc mới là người mà anh trai tao thực sự yêu. Còn mày chỉ là con tu hú chiếm tổ, ăn trộm đồ vật của người khác! Tao khuyên mày, tốt nhất nên thức thời, đừng ở trước mặt Túc Túc nói những lời không nên nói!”

Đôi mắt Tô Dĩ Trần hơi cụp xuống.

Ở trong mắt Cố Khinh Chu, chính là Tô Dĩ Trần đang tủi thân, đang khổ sở, nhưng thực ra, Tô Dĩ Trần chỉ là không quá muốn phản ứng lại với cái tên thiếu gia ấu trĩ ăn chơi trác táng này, thật sự là một kẻ rất phiền phức.

Rõ ràng đều đã thành niên 18 tuổi, sao lại trẻ con như đứa nhóc mười tuổi chứ.

Tô Dĩ Trần ngồi xuống, thần sắc ngơ ngẩn, thất hồn lạc phách nói: “Khinh Chu, cậu không cần nhắc tôi. Tôi hiểu mà, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Cố tiên sinh đâu.”

Là một thế thân, thì phải có nghiệp vụ mà một thế thân nên có. Cậu tốt xấu gì cũng là lấy tiền của ông chủ Cố mà làm việc, đương nhiên phải làm cho thật thỏa đáng, hầu hạ ông chủ Cố cho thật thoải mái dễ chịu, tuyệt đối không bẩn thỉu phiền phức.

Cậu đều hiểu.

Cố Khinh Chu lại lần nữa ác ý cảnh cáo vài câu.

Trong yến hội, ngập tràn nụ cười chế nhạo và ánh mắt trào phúng đều truyền đến.

.

Cùng lúc đó.

Bốn phía bữa tiệc đột nhiên vang lên âm thanh kinh ngạc cảm thán hết đợt này đến đợt khác.

Vô số đôi mắt sáng quắc đều nhìn về phía cửa lớn, có hai người đang tiến vào.

Đặc biệt là vai chính của tiệc tiếp đón đêm nay —— Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt vừa mới xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, vạn người chú ý, chúng tinh phủng nguyệt.

Hắn giống như ánh trăng trên trời đêm vậy, cao ngạo, tự phụ, tuyệt mỹ… Khiến người si mê cùng thưởng thức.

Đó chính là bạch nguyệt quang mà trong lòng Cố Hàn Chu nhớ mãi không quên?

Tô Dĩ Trần liếc mắt quan sát một cái, cái liếc mắt này cũng không thể nhìn rõ được, cậu chỉ có thể nhìn sơ qua.

Cậu nhìn thoáng qua liền chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Cố Khinh Chu đang ở bên cạnh Tô Dĩ Trần, từng câu từng chữ, lời nói ác độc, khiến người nghe được không rét mà run: “Thấy rõ chưa? Tô Dĩ Trần, kia mới là chính thất, anh ấy mới là người nên cùng anh trai tôi đứng cùng một chỗ, sóng vai với nhau.”

Tô Dĩ Trần nhập diễn rất nhanh.

Cậu sắm vai một thế thân hèn mọn yêu Cố Hàn Chu thật sâu đậm, diễn nhiều đến thuần thục.

Sắc mặt cậu tái nhợt, ngẩn ngơ không nói lời nào.

Cố Khinh Chu cười đắc ý, cậu ta nhìn sườn mặt Tô Dĩ Trần, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục kí©h thí©ɧ cậu: “Bởi vì mày giống vài phần với Túc Túc, cho nên anh tao mới nhìn trúng mày. Nhưng cho dù mày giống với Túc Túc đến đâu, dù mày yêu anh tao đến nhường nào, thì anh ấy từ trước đến nay đều không có chạm vào mày. Mày có biết vì sao không?”