Chương 10

“Tôi đương nhiên hoan nghênh em trở về. Tôi vô cùng vinh dự có được vinh hạnh đặc biệt này.” Ánh mắt Cố Hàn Chu dịu dàng, có được một câu của Túc Túc, hắn đè nén vui sướиɠ xuống đáy lòng.

Bùi Túc Nguyệt nói, em ấy là vì mình mà trở về.

Bùi Túc Nguyệt nhìn xe ở phía trước, chậm rãi nói: “Đó là xe anh à? Chúng ta đi thôi. Em rất chờ mong buổi tiệc tẩy trần hôm nay.”

“Được.”

Cố Hàn Chu săn sóc lại thân sĩ mà giúp Bùi Túc Nguyệt đặt vali vô cốp xe.

Bùi Túc Nguyệt mở cửa xe, chậm rãi ngồi xuống ghế sau.

Khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đến vô thực của y ẩn vào trong bóng tối, không thể thấy rõ thần sắc, móng tay y bấu vào lòng bàn tay, véo ra vài vết vệt đỏ.

Đôi mắt phượng xinh đẹp dưới bóng tối gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nhìn về Cố Hàn Chu đang đi tới, có vài phần đỏ mắt cùng đố kỵ không dễ bị phát hiện.

Nhiệt độ không khí bên trong xe có chút lạnh.

.

Cố Hàn Chu ngồi ở ghế lái, không nhìn thấy được ánh mắt của người ngồi ghế sau. Hắn cười vui vẻ, một bên lái xe, một bên giới thiệu với Bùi Túc Nguyệt biến hoá của thành phố J mấy năm nay, cùng với sự việc xung quanh bản thân hắn, việc lớn của Lục gia và Cố gia.

Bùi Túc Nguyệt chỉ phản ứng nhàn nhạt qua loa.

Trên đường nói chuyện với nhau một hồi lâu.

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới khách sạn. Đây là nơi tổ chức bữa tiệc đón gió tẩy trần vì Bùi Túc Nguyệt mà chuẩn bị, là khách sạn xa hoa lớn nhất thành phố J.

Rốt cuộc cũng tới rồi.

Bùi Túc Nguyệt hình như càng ngày càng khẩn trương hơn, không hề thong dong như lúc xuống máy bay.

Y không ngừng soi gương, kiểm tra bản thân có chỗ nào chuẩn bị chưa đủ hoàn hảo hay không.

Nhìn cửa lớn khách sạn lớn xuất hiện ở trước mắt, y ngồi thẳng thân mình, trái tim đập kịch liệt kinh hoàng, bàn tay hơi run run.

Cố Hàn Chu hình như nhìn ra sự khẩn trương của y, cười nói: “Hôm nay cũng chỉ là một bữa tiệc tiếp đón, không cần quá khẩn trương, Túc Túc, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Bùi Túc Nguyệt bước xuống xe, nhìn này cánh cửa lớn của toà khách sạn thật xa hoa, sửa sang quần áo và cổ tay áo, sóng vai cùng Cố Hàn Chu tiến vào.

.

Yến hội vô cùng to lớn, tráng lệ huy hoàng, ở đây đều có mặt các lão tổng công ty có tầm ảnh hưởng lớn, các thế gia gia tộc lớn, minh tinh đang hot, các doanh nhân trong các lĩnh vực siêu cấp.

Bọn họ hoặc là mặc tây trang trang trọng sang quý, hoặc là mặc lễ phục dạ hội cao cấp được định chế, đang nói cười cùng nhau, chuyện trò vui vẻ.

Âm nhạc ưu nhã của tiệc tiếp đón vang lên, càng thêm tô vẽ đúng chỗ cho không khí nơi này.

Vì người thừa kế duy nhất, tiểu thiếu gia của gia tộc Bùi thị về nước mà tổ chức tiệc tẩy trần, phô trương đến thanh thế to lớn như vậy, đủ để thấy được địa vị của chủ nhân yến hội này.

Lúc này, Tô Dĩ Trần đang đứng trong một góc của bữa tiệc, mặt không cảm xúc mà quan sát các nhân vật lớn được mời đến tiệc tiếp đón.

Cậu đứng một mình, cũng không có người tiến đến trò chuyện.

Cái miệng nhỏ của Tô Dĩ Trần đang ăn những món điểm tâm tinh xảo cùng với bánh kem nhỏ.

Chỉ cần không có người tìm cậu gây phiền phức, cậu cũng vui vẻ tự tại.

Đáng tiếc, vẫn luôn có người không vừa mắt cậu.

Vai chính của bữa tiệc tiếp đón hôm nay là bạch nguyệt quang Bùi Túc Nguyệt, vì vậy mà tự nhiên có người sẽ đem Tô Dĩ Trần ra để so sánh.

“Cậu ta chính là Tô Dĩ Trần? Bảo mẫu nhỏ chim hoàng yến nuôi trong nhà của Cố tổng? Cái người có khuôn mặt giống với tiểu thiếu gia Bùi gia kia?”

“Gương mặt này đúng là rất giống, nhưng mà cậu ta nơi nào có thể so với Bùi Túc Nguyệt?”

“Hai người trước kia học cùng một trường cấp ba, tốt xấu gì cũng đã từng là tốt nghiệp cùng một trường. Hai người họ, một trên trời cao, một dưới cống ngầm. Chênh lệch cũng lớn quá đi.”