Chương 2: Tống Việt Thịnh

Chương 2: Tống Việt Thịnh

Trái tim Đinh Tô đập nhanh như trống nổi, cô cảm nhận được rằng sức lực toàn thân của mình dường như đang xói mòn dần đi, hô hấp khó khăn, tựa như muốn hít thở mà không được.

Cảm xúc kịch liệt như bị đóng băng ngay tại khoảnh khắc này, một chút giọng nói cũng không tìm lại được.

Cặp mắt đào hoa của chàng trai kia chỉ tùy ý quét qua người cô một cái liền dời đi như không phát hiện ra cô. Hoặc là, ánh mắt kia dường như chỉ là đang nhìn một người xa lạ.

Ý thức được điều này, Đinh Tô không nói được nên lời cảm giác trong lòng của mình lúc này như thế nào, có loại cảm giác lạnh đến thấu xương.

Mất mát? Khó chịu? Hay là may mắn? Có lẽ là đều có hết.

Không phải là Tống Việt Thịnh đối với cô từ trước đến nay đều như thế sao? Anh vĩnh viễn sẽ không đem tầm mắt của mình dừng lại mà đặt trên người cô.

Đinh Tô cúi đầu, trong lòng tự cổ vũ chính mình, dũng cảm lên! Ra khỏi đây mày vẫn là một tiểu tiên nữ xinh đẹp!

Khẩn trương nắm lấy bàn tay thành nắm đấm, Đinh Tô không dám nhìn nhiều cũng không dám nhìn loạn. Hít sâu một cái thật nhẹ, ngẩng đầu, ưỡn ngực. Ưu nhã dẫm lên đồi giày cao gót giống như lúc vừa mới bước vào đây, xoay người rời đi.

Đinh Tô không biết trong nháy mắt cô vừa xoay người, người vốn dĩ không chút để ý nào đột nhiên hạ một quyền xuống, đấm vào trên bồn rửa tay, cả người trở nên lạnh như băng. Ánh mắt sắc bén như chim ưng, sau đó không chút dừng lại mà bước chân dài đi theo cô ra buồng vệ sinh. Cặp mắt đào hoa không hề chớp mà đuổi theo bóng dáng màu lam kia. Thẳng đến khi bóng dáng ấy đi đến bên cạnh một chàng trai mới dừng lại.

Hôm nay, cô ăn diện lộng lẫy là vì..

Ánh mắt Tống Việt Thịnh trở nên đen tối không rõ ràng, nhưng lại khắc chế để không lao ra đến bên người cô. Chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn Đinh Tô, chưa từng dời đi.

"Tiểu Tô, em quay lại rồi." Mạc Vĩ Minh đứng lên, đang muốn thay Đinh Tô kéo ghế ra. Đinh Tô chưa hoàn hồn lại, lại không nghĩ rằng Mạc Vĩ Minh trước mặt đây lại biểu hiện ra ngoài, cô vẫy tay.

"Anh Mạc, tôi có chỗ cảm thấy không thoải mái, hôm nay đến đây thôi.".

Mạc Vĩ Minh vội hỏi: "Cảm thấy nơi nào không thoải mái? Để anh đưa em đến bệnh viện." Mạc Vĩ Minh vừa nhìn sắc mặt của Đinh Tô, xác thực không còn thấy điểm hồng nhuận như vừa rồi mà thay vào đó là tái nhợt đi. Trong lòng anh cảm thấy ít nhất Đinh Tô không phải vì tránh né anh mà viện cớ phải đi.

Đinh Tô lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng lắm, về nhà ngủ một giấc sẽ tốt.".

Mạc Vĩ Minh ngầm hiểu, cầm lấy túi của Đinh Tô, đỡ cô: "Để anh đưa em về nghỉ ngơi.".

Đinh Tô vốn định tránh né Mạc Vĩ Minh, nhưng anh ta hành động nhanh, hơn nữa ở đây nhiều người nhìn như vậy. Cũng bởi vì nguyên nhân của cô mà gián đoạn buổi xem mắt hôm nay, đại khái là do áy náy, chột dạ cho nên Đinh Tô cũng không đẩy ra liền, chỉ gật gật đầu. Hai người liền từ tiệm cơm đi ra ngoài.

Ra bên ngoài rồi, Đinh Tô không dấu vết liền lập tức đẩy tay Mạc Vĩ Minh ra. Anh cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Tiểu Tô, anh đưa em về nhà.".

Đinh Tô lắc đầu: "Không cần, tôi tự lái xe đến, tự mình trở về là được."

"Em có thể không?".

"Có thể, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.".

Nhìn ra ý tứ cự tuyệt của Đinh Tô, Mạc Vĩ Minh cũng không kiên trì thêm, nhìn Đinh Tô lái xe rời đi.

Đinh Tô khống chế tay lái, gắt gao cắn môi dưới, cô không dám suy nghĩ lại chuyện vừa rồi mình vừa đυ.ng mặt Tống Việt Thịnh, một năm kiên trì của vô như vậy là bị phá hủy trong chốc lát.

Nhìn thấy anh gần như vậy, sự kiên trì của cô bấy lâu nay lại muốn cách xa cô mà đi mất.

Sự thật là mỗi khi nhìn thấy Tống Việt Thịnh cô vẫn nhất định sẽ đau lòng.

Cô nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào da thật đau.. Nỗi đau này cùng Tống Việt Thịnh không có liên quan gì, là cô tự chính mình làm ra. Cô càng hận, hận chính mình quá chuyên tâm vào mối tình này, chìm sâu vào nó. Càng là cô vĩnh viễn sẽ không được hắn đáp lại tình cảm của mình..

"A Việt, cậu ở chỗ này làm gì? Đang nhìn đi đâu đấy?" Hứa Minh Dương chờ thật lâu cũng không thấy Tống Việt Thịnh quay lại, còn tưởng rằng anh bị người nào quấn lấy, ai ngờ tìm thấy người rồi lại thấy Tống Việt Thịnh đứng ở đằng sau bồn hoa, hai mắt chăm chú nhìn về phía nhà ăn đại sảnh.

Tống Việt Thịnh thu hồi tầm mắt, quét mắt nhìn Hứa Minh Dương, tay tùy ý đút vào trong túi quần, vang lên thanh âm cười nhạo: "Nhìn người đẹp, đi rồi.".

Hứa Minh Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, không tin tưởng được hỏi: "A Việt, hôm nay cậu ăn phải cái gì à? Tự nhiên mà đứng đây xem người đẹp?" Tên gia hỏa này không phải trong lòng chỉ có Đinh Tô sao? Chẳng lẽ lại đổi tính?

Tống Việt Thịnh nghĩ đến vừa rồi Đinh Tô ăn diện lộng lẫy. Cảm giác được trái tim đang kịch liệt nhảy lên, nắm chặt nắm tay, mí mắt hơi buông xuống: "Vừa gặp Đinh Tô.".

Hứa Minh Dương còn muốn đuổi theo hỏi đến cùng, ngạc nhiên ngẩng đầu. Gắt gao nhìn chằm chằm thần sắc của Tống Việt Thịnh, mím mím môi, giãy giụa một lát mới châm chước hỏi: "Như thế nào mà lại gặp phải cô ấy?".

Tống Việt Thịnh không muốn trả lời vấn đề này, nhắm mắt, ra nhà ăn.

Hứa Minh Dương muốn đuổi theo sau anh, nhưng nghĩ đến bọn họ còn chưa có ăn cơm trưa, liền kêu nhân viên đóng gói lại. Vừa gặp phải Đinh Tô cũng không thể quên ăn cơm chứ!

Hứa Minh Dương xách theo hai hộp đồ ăn lớn ra quán, thấy Tống Việt Thịnh một đường đi thẳng cũng chẳng có ý muốn đến gần mỹ nhân, huyệt Thái Dương giật giật.

Tên gia hỏa này lúc nào gặp Đinh Tô cũng không phải hưng phấn đến chết sao?

Phản ứng hiện tại là như nào đây? Trừ khi..

Hứa Minh Dương quay đầu lại nhìn tiệm cơm, liền nhìn thấy trong đại sảnh kia một cặp lại một cặp tình nhân, không khí thật tốt. Đại khái biết là vì nguyên nhân gì rồi.

Phanh!

Hứa Minh Dương đóng cửa xe, xem xét sắc mặt không biểu tình của Tống Việt Thịnh. Nghĩ thầm, hắn vẫn là thích cái tính khí kia của Tống Việt Thịnh hơn. Bộ dạng tổng tài bá đạo người sống chớ gần này, người thân là hắn đây cũng sẽ vì sợ hãi mà run lên mất.

"Khụ khụ.. Cho dù vừa rồi có đυ.ng phải Đinh.. cậu cũng phải ăn cơm chứ."

Hứa Minh Dương cũng không biết nên nói gì, tuy rằng hắn tung hoành ngang dọc tình trường nhiều năm như vậy cũng không ngộ ra được tình huống của Tống Việt Thịnh như vậy ra sao. Bất quá hắn cũng biết là hồi đầu thảo không thể ăn.

(Hồi đầu thảo là dược liệu có tính bình, vị đắng, được y học cổ truyền sử dụng trong các bài thuốc chữa mụn nhọt, đau dạ dày, bế kinh, cao huyết áp ở phụ nữ)

Phi! Đinh Tô không phải hồi đầu thảo, hai cái này thế nào cũng đều không có quan hệ gì với nhau. Người theo đuổi cùng người bị theo đuổi có quan hệ, nhưng quan hệ này cũng là chuyện cũ thời đại học năm xưa.

Hiện giờ bọn họ đã tốt nghiệp nhiều năm như vây nhiều năm không gặp chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Cho nên nói dù Đinh Tô đã kết hôn hoặc có bạn trai cũng đều không cảm thấy kì quái.

Hứa Minh Dương lén lút tưởng tượng, tuy rằng không nên. Nhưng nói thật, anh em của hắn tự làm tự chịu, không có gì phải oán giận

Đinh Tô cũng không nên chỉ đứng im một chỗ, con người cũng không có lí do nào mà vẫn chỉ ngừng lại ở một điểm, chỉ vì chờ Đinh Tô, Tống Việt Thịnh liền quay đầu lại.

Thật lớn mặt nha.

Nhưng những lời nói này, Hứa Minh Dương cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, hắn hiện tại cũng không định kí©h thí©ɧ Tống Việt Thịnh. Trên thực tế, Tống Việt Thịnh có thể chịu đựng không đi đoạt người lại mà lại bình tĩnh ngồi ở đây. Hứa Minh Dương kinh ngạc cảm thán trong lòng không biết bao lần rồi.

Tống Việt Thịnh không nhận lấy hộp cơm Hứa Minh Dương đưa qua, hai mắt lạnh nhạt không biết đang dừng ở nơi nào. Tống Việt Thịnh nghĩ tới rất nhiều lần cùng Đinh Tô gặp lại, lại chưa từng nghĩ đến trường hợp này.

Anh chưa từng nghĩ tới, cô sẽ yêu một người khác, từ bỏ anh.

Anh không dám tưởng tượng là, Đinh Tô thật sự không cần anh.

Nghĩ đến đây, hô hấp của Tống Việt Thịnh nhẹ tênh, trái tim truyền đến cảm giác xa lạ đau đớn.

Trong xe yên tĩnh thật lâu, Hứa Minh Dương thở dài: "Muốn đi uống rượu không?".

Tống Việt Thịnh liếc Hứa Minh Dương: "Cậu tự quyết định?".

Hứa Minh Dương: ".. Là cậu." Hắn chỉ là một cổ đông nho nhỏ.

* * *

Đánh xe vào bãi đổ xe của tiểu khu, Đinh Tô suy sụp mà buông tay.

Trong khoảnh khắc nhìn đến Tống Việt Thịnh kia, giống như trở về thời đại học, về tới những ngày cô theo đuổi anh.

Trong không gian này chỉ có mình cô, Đinh Tô không cần cố kỵ hình tượng của chính mình. Cô bực bội mà vò loạn đầu tóc dài mượt. Như là trong vô thức, Đinh Tô oán hận cắn môi dưới của mình, đau đớn cùng mùi máu tươi khiến cô hoàn hồn, thoát khỏi kí ức hỗn loạn ấy.

Vuốt vuốt ngực, Đinh Tô tự an ủi chính mình, đừng sợ đừng sợ. Tuy rằng ánh trăng sáng ở chỗ này 6 năm. Nhưng bởi vì ở trong lòng, cô không thể mở ngực ra đem cái ý nghĩ phân tâm đó lấy ra. Rất khó.

Nhưng ánh trăng sáng đã trở thành cơm viên dính trên quần áo một năm nay, một năm gió táp mưa sa. Lại qua một thời gian, cuối cùng sẽ không lưu lại dấu vết gì.

Tống Việt Thịnh là ánh trăng sáng ở trong lòng Đinh Tô. Bảy năm trước, cô thấy được nhưng sờ không được, cũng không chiếm được. Nhưng thời gian bảy năm đã qua này, cũng đủ để làm cô sáng tỏ một đạo lí: Đồ vật không chiếm được, vĩnh viễn không nên nhớ thương.

Phàm là con người thì không nên có hi vọng xa vời.

Đinh Tô mất mát hoàn mất mát, nhưng cô trải qua nhiều như vậy cũng tốt hơn nhiều, cho nên cô ổn định lại tinh thần thật nhanh. Chờ cô xả nước tắm ra, sự việc gặp Tống Việt Thịnh sớm bị cô bỏ vứt ra sau đầu, phỏng chừng đã đi theo làn nước tắm cùng nhau vọt vào cống thoát nước, không còn thấy ánh mặt trời.

Đinh Tô lười biếng nằm trên sofa, dang người thành hình chữ đại, nhìn hoa văn trên trần nhà. Cô nhắm hai mắt lại, cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng ý thức liền trở nên mông lung, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cô nằm mơ.

Tiếng người sôi trào tại sân bóng rổ, Đinh Tô cũng bạn cùng phòng chen vài bên trong. Ở đằng sau sân bóng rổ to như vậy có mười nam sinh cao lớn mồ hôi chảy như mưa, đám người vây xem động tác của họ.

Đó là lần đầu tiên Đinh Tô thấy Tống Việt Thịnh, chính là một cái liếc mắt kia, cô bị luân hãm.

Nhiều người như vậy, Đinh Tô chỉ thấy được Tống Việt Thịnh, chuyện nhất kiến chung tình này thế mà lại xảy ra trên người cô.

Tống Việt Thịnh tựa như vật phát sáng, trở thành tiêu điểm trong đám người, cứ như là định mệnh an bài, anh chiếm hữu tâm trí cô.

Rất lâu sau, Đinh Tô sẽ nhiều lần tự hỏi chính mình rằng nếu lần đó cô không đi xem thi đấu, sau này cô có thể thích Tống Việt Thịnh hay không?

Đáp án là, sẽ.

Bởi vì, việc động tâm này có thể tự chính mình khống chế được đâu.

Tình yêu, nếu như có thể khống chế thì sao lại có nhiều người đau triệt để nội tâm như vậy?

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Tống lão đại tên là Tống Việt Thịnh, tên công ti kêu là Thịnh Việt khoa học kĩ thuật, hắc hắc. Cái này sẽ không trộn lẫn đi đâu.

Nói lại, đừng nhìn chương này như vậy, thật sự là tiểu ngọt văn! .