Chương 1: Xem mắt

"Em có thể đi theo anh từ phía sau, như một cái bóng đuổi bắt tia sáng trong mơ..".

Khúc ca vang lên vài lần rồi lặp đi lặp lại, Đinh Tô nức nở đem đầu vùi thật sâu vào trong chăn.

Nhưng tiếng nhạc lại không ngừng tiến vào trong tai, nó như là một ma chú chói tai. Đinh Tô vươn đôi tay che lại hai lỗ tai, tựa hồ làm như vậy là có thể ngăn cách thanh âm kia. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại không nghĩ rằng muốn bỏ qua, vẫn luôn vang vọng.

"Aaaaaaaa! Nhớ rõ ràng đã tắt báo thức, thế nào mà nó còn lặp đi lặp lại..".

Đinh Tô lẩm bẩm trong miệng, giãy giụa từ trong ổ chăn, vươn một bàn tay trắng nõn hướng lên đầu tủ sờ soạng, tay chạm được chiếc di động không vì gì mà dừng lại được. Bắt lấy, đôi mắt hơi hơi mở, nhìn đến cuộc gọi hiển thị trên màn hình, Đinh Tô trừng lớn hai mắt.

Tốt rồi, khoảng thời gian trước cô vì sáng tác truyện, nên đem tiếng chuông điện thoại và chuông đồng hồ báo thức đổi thành một.

"Không xong rồi!" Đinh Tô luống cuống tay chân mà xốc chăn lên, nuốt mấy ngụm nước miếng, xác định không có vấn đề gì, thanh thanh giọng nói mới bình ổn tâm trạng vươn bàn tay như hoa kia mà tiếp điện thoại.

"Đinh Tiểu Tô! Con có dậy không?"

Nghe tiếng nói mười phần trung khí bên kia điện thoại, Đinh Tô một bên đi đến phòng tắm, một bên trả lời: "Rồi Rồi! Đang chuẩn bị ra cửa đây.".

Mẹ Đinh bên kia điện thoại nghe vậy, thanh âm lại trở nên như tắm mình trong gió xuân: "Tiểu Tô à, nhớ rõ ăn chút bữa sáng rồi đi, con gái đến muộn chút cũng không có sao, vừa lúc thử lòng tên tiểu tử kia một chút. Hôm nay mà thành công, mẹ sẽ rất vui vẻ. Còn nhớ địa chỉ không?".

Đang rửa mặt, Đinh Tô nghe được Hoàng hậu nương nương ôn nhu đến có thể chảy nước, rùng mình một cái, nhanh chóng chà xát mặt "Mẹ, nói rõ ràng nhiều lần rằng tiệm cơm Tây nổi danh nhất trên đoạn đường đó, có thể không nhớ sao.".

"Ừm, không nên để mặt mộc mà ra ngoài, mẹ cho con khuôn mặt trời sinh đẹp đẽ này không phải để con đạp hư nó.".

Đinh Tô bị giọng nói ôn nhu này kí©h thí©ɧ, rùng mình một cái, liên tục trả lời: "Được được. Mẹ, con tắt trước đây, chờ con trở lại báo cáo cho mẹ kết quả.".

"Còn nữa, nếu như con không có cảm giác gì với người ta cũng không cần liền cự tuyệt nhanh vậy, phải để đường lui cho hai bên. Tốt xấu cũng có thể làm quen thử mấy ngày, để biết muốn hay không mà tiếp tục.".

Đang nghĩ ngợi đến chuyện tới tiệm cơm sẽ cự tuyệt người ta thế nào, Đinh Tô nghe vậy thảm đạm cười. Nhưng nghĩ đến tình huống của chính mình, liền nói: "Vâng, mẹ, con biết rồi.".

"Nhớ ăn sáng rồi đi.".

"Vâng vâng vâng, con nhớ rõ rồi."

Tắt điện thoại, Đinh Tô khoa trương mà nhẹ nhàng thở ra, không có biện pháp nào cự tuyệt, Hoàng Hậu nương nương sẽ gϊếŧ cô mất. Xem thời gian mới 9 giờ rưỡi, từ nhà cô đến đó cũng mất nửa giờ, thời gian hẹn là 11 giờ rưỡi. Cô còn kịp làm cho mình một bữa sáng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng.

Tự mình làm một cái sandwich, Đinh Tô uống xong sữa, thế là giải quyết xong bữa ăn sáng, cảm giác bụng cứ no no.

Cô không thích ăn cơm Tây. Đến lúc đó vì bị bức gọi một phần thịt bò bít tết gì đó, cô mới không muốn ăn thịt sống đâu.

Hơn nữa làm quen gì đó, cảm giác đều thấy có điểm không đáng tin cậy. Tuy rằng cha mẹ hai nhà đều quen biết nhau nhưng cô cùng đối phương căn bản hoàn toàn chưa từng gặp mặt. Nghĩ như vậy, Đinh Tô đã trang điểm xong, đang đứng ở trước gương to sửa sang lại váy dài.

Cô gái trong gương tuyệt đối xứng với danh xưng "Mỹ nhân", mặt trái xoan tiêu chuẩn, chân mày thanh tú, đôi mắt tròn sáng ngời, chiếc mũi tinh xảo, miệng anh đào nhỏ, làn da trắng nõn trơn bóng vì vậy mà mặt mỹ nhân càng thêm vài phần mỹ lệ. Thêm đôi tay chân thon dài, tuy rằng bận váy dài nhưng lại rất tùy ý mà hiện lên dáng người kiêu ngạo.

Hết thảy đều hoàn mĩ! Tự đánh giá chính mình trong gương, Đinh Tô cong cong khóe môi. Tuy cô là một trạch nữ chính hiệu nhưng trang điểm vẫn thật lành nghề làm sao.

Cầm túi xách nhỏ lên, Đinh Tô vừa thấy thời gian đã là 11 giờ, chạy nhanh ra cửa. Mở cửa xe, rồi chạy xe đến điểm hẹn.

Đến nơi, không gian ở đây vừa nhìn liền biết ngay là một tiệm cơm Tây rất cao cấp. Cô mím môi, thẳng người, ưu nhã mà bước vào bên trong.

Đinh Tô đi vào, không kịp hỏi nhân viên tạp vụ, liền có một chàng trai cao lớn soái khí đứng lên, bước về cô bên này đi tới. Trên mặt tươi cười: "Đinh tiểu thư?"

Đinh Tô hơi kinh ngạc: "Mạc tiên sinh?". Người này lớn lên còn rất đẹp trai, cô tưởng..

Mạc Vĩ Minh nghiêng sườn mặt, cười, đôi mắt lại không dấu vết đánh giá Đinh Tô: "Đinh tiểu thư, đi bên này.". Trong nháy mắt kia, khi thấy Đinh Tô, Mạc Vĩ Minh liền hạ xuống xúc động muốn giao lưu. Mỹ nhân luôn là cảnh đẹp ý vui.

Đinh Tô cũng tươi cười: "Cảm ơn.".

"Vì các cô gái mà phục vụ là trách nhiệm đàn ông." Mạc Vĩ Minh nhìn Đinh Tô chớp chớp mắt.

Người này nói chuyện phỏng chừng mang tới không ít cảm giác ái muội. Đinh • võng văn tiểu thần • Tô dựa vào nhiều năm kinh nghiệm viết văn, ở trong lòng qua loa đánh giá.

"Đinh tiểu thư, xưng hô như vậy cũng thật là xa lạ, cha mẹ hai nhà chúng ta đều quen biết. Chi bằng tôi gọi tên của Đinh tiểu thư được không? Nếu Đinh tiểu thư đồng ý cũng có thể gọi tôi là Vĩ Minh, tôi so với cô lớn hơn, cô cũng có thể gọi tôi là anh Mạc."

Đinh Tô cũng không nghĩ sẽ kêu "Mạc tiên sinh Mạc tiên sinh", thuận theo lời nói, sửa thành: "Anh Mạc.".

"Tiểu Tô, bò bít tết ở đây không tồi, em muốn chín mấy phần?" Mạc Vĩ Minh săn sóc hỏi: "Muốn chín mấy phần thì cứ nói, nghe hai bác nói em không thích ăn đ sống?".

Đinh Tô kéo kéo khóe miệng: "Tôi muốn chín hết." Đã có lựa chọn, Đinh Tô tuyệt nhiên sẽ không ỷ khuất dạ dày của chính mình, còn có lãng phí tiền!

Mạc Vĩ Minh cười cười, thay Đinh Tô chọn bít tết chín toàn phần: "Nghe nói tiểu Tô ở nước ngoài mấy năm, lại không theo thói quen ở bên đó, tôi cũng ngạc nhiên.".

Đinh Tô giật nhẹ khóe miệng xem như đáp lại.

Đến lúc này, Đinh Tô mới phát hiện hai vị nhà cô thật sự rất thích đối phương, bằng không cũng không đem sở thích của cô nói ra cho Mạc Vĩ Minh. Ý thức được điều này, Đinh Tô cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình. Cô cần phải nhìn thẳng vào trận này mà đánh, không được ôm tâm tình có lệ tới đối đãi.

Cho nên bầu không khí cũng hơi chút hòa hoãn.

Trong lời gian đợi đồ ăn lên, Mạc Vĩ Minh nói năng đúng chỗ, đúng ý cô, hai người cùng nhau thảo luận vài chuyện. Làm cho Đinh Tô đối với Mạc Vĩ Minh không có sinh cảm giác chán ghét, nhưng cô cũng không có cảm giác gì gọi là thích.

"Tiểu Tô đang làm công việc gì? Tôi đang giúp đỡ làm vài việc vặt vãnh của công ti gia đình.".

Tới rồi! Làm quen tất sẽ hỏi!

Đinh Tô ngồi ngay ngắn, ăn ngay nói thật: "Tôi đã lâu không làm việc, gần đây có nộp hồ sơ, đang chờ thông qua.". Không thể tiếp thu được đối tượng thân cận thì cần phải ở trong nhà ngồi xổm đi?

Chuyện Đinh Tô ở trên mạng viết văn ngoại trừ người nhà thì không có ai biết. Cô cũng không nghĩ rằng nói cho người thân. Quá phiền hà! Đặc biệt là những người thân thích của nhà cô đó luôn rất nhiều chuyện, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Cho dù thành tích viết văn của cô không tồi nhưng ở trong mắt những người đó, việc viết truyện ở trên mạng vĩnh viễn không bằng một phần của làm công việc chính thức! Cô không ở nhà còn tốt, bố mẹ Đinh luôn bị những người đó làm phiền cho nên viết truyện nhiều năm như vậy dứt khoát đều không nói việc này cho ai biết.

Không có sự đồng ý của Đinh Tô, bố mẹ Đinh cũng không có khả năng đi nói ra việc cô không thích ăn đồ còn sống này. Đinh Tô lí giải rằng việc bố mẹ nói ra việc này chính là không muốn cô chịu ủy khuất. Nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy phải thưởng thức phần bò bít tết này thật ngon miệng. Không thể phụ ý tốt của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nhà mình.

Mạc Vĩ Minh nghe Đinh Tô nói xong biểu tình có chút thay đổi: "Thì ra là vậy à, ha hả, tiểu Tô không cần phải quá gấp gáp, chậm rãi chờ, em nhất định có thể thông qua. Em nộp đơn cho công ti nào?".

Đinh Tô nhìn vào mắt Mạc Vĩ Minh, nhéo nhéo bàn tay: ".. Khoa học kĩ thuật Thịnh Việt." Người này biểu hiện cũng thật tốt quá đi? Người quen bình thường đều phải để ý cái này sao? Nàng là "Trạch nữ" a, không đi làm a!

Mạc Vĩ Minh nghe thấy vậy mới thất thần, ngay sau đó cười: "Tiểu Tô phải cố lên, công ti đó không vấn đề gì, em cứ nỗ lực, kết quả thế nào cũng chỉ có thể đợi.".

Đinh Tô: "Cũng đúng.".

Chờ đồ ăn lên, Đinh Tô cũng không rảnh cùng anh nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên nói một hai câu. Nhưng cô xác thực được rằng là Mạc Vĩ Minh rất nhiệt tình.

Thật vất vả đi vào nhà vệ sinh, Đinh Tô tìm phòng trống đi vào. Phát hiện điện thoại có rất nhiều tin nhắn, còn là đều cùng một người, bạn tốt của cô Trần Kiều Kiều.

Kiều Kiều: Tô Tô, thế nào rồi? Tên kia thế nào? Có phải là mở miệng chính là nhà ở, xe cộ bla bla.. hay không.

Tô Tô: Không có, mọi chuyện rất tốt..

Kiều Kiều: Dấu ba chấm này, là cái ý tứ kia sao?

Tô Tô: Không có QAQ

Kiều Kiều: Ha ha, gặp được chàng trai chất lượng tốt, không tồi! Thế thất thần làm cái gì?

Tô Tô: Không biết, có cảm giác không thích hắn.

Kiều Kiều: Tô Tố à, làm người phải hướng về phía trước, không thể mãi sống trong quá khứ. Cậu đã 25 rồi, không phải là tiên hoa cô nương tươi trẻ. Còn nữa, cậu cũng không thể vì ai kia kia kia mà cả đời không yêu đương được chứ?

Đinh Tô ấn ngón tay xuống bàn phím một cái, rồi lại buông ra. Không rõ đang suy nghĩ gì.

Trần Kiều Kiều chờ một hồi lâu mới nhận được tin nhắn hồi âm của Đinh Tô.

Tô Tô: Không phải bởi vì hắn. Nhưng cậu nói đúng lắm, khó khắn lắm mới gặp được một chàng trai tốt như vậy. Hơn nữa tớ cũng không đến nỗi ghét hắn.

Kiều Kiều: Tốt tốt, tới đi. Cô gái! Cứ chậm rãi, không cần vội vàng.

Tô Tô: Vừa rồi ai còn nói mình không phải là Hoa cô nương còn tươi trẻ?

Kiều Kiều: Vừa rồi cái kia mình không nhìn thấy, cậu nói gì đó?

Tô Tô: / cho ngươi một ánh mắt tự chính mình thể nghiệm /.

Kiều Kiều: Cố lên ^_^

Cất điện thoại vào, Đinh Tô hít một hơi thật sâu. Cô cũng không vội mà tự đem chính mình gả ra ngoài, nhưng nếu tìm được người phù hợp cũng không phải không thể.

Sống mà không có tình yêu ư, cô đã sớm trở thành chúa tể của cuộc sống không có yêu đương.

Có một số việc vẫn phải thử một chút. Cũng không thể bởi vì trên quần áo dính viên cơm tẻ kia mà cô lại từ bỏ một mảng lớn rừng rậm được.

Đinh Tô ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay rửa sạch tay. Nhìn vào trong gương nhận thấy son môi có phần phai nhạt, kéo khóa túi lấy một thỏi son cũng một chiếc gương nhỏ, nhẹ nhàng son lại đôi môi, làm cho chính mình hoàn mỹ hơn.

Bất luận là đối tượng hẹn hò bên ngoài có phải là người mình thích hay không, cô đều phải làm tiểu tiên nữ.

Son thêm sắc, Đinh Tô liền cảm thấy thật tốt, liền cất son môi và gương nhỏ vào túi. Khi ngẩng đầu lên mới phát hiện có một người con trai đứng gần mình, cô đột nhiên cảm thấy áp lực..

Đinh Tô không có ý định xem người đó là ai, xoay người lại, một thoáng nhìn vào trong gương kia bỗng thấy thân hình cao lớn của nam nhân, cô hoàn toàn sửng sốt.

Tống Việt Thịnh..

Cô trước kia trong lòng có chứa một ánh trăng sáng, hiện giờ trên quần áo lại ném không xong viên cơm tẻ kia.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Ân, đêm khuya khai tân văn, cầu cất chứa, tiểu ngọt văn.