Chương 9: Tin tưởng và nghi ngờ

Chương 9: Tin tưởng và nghi ngờ

Một lúc sau, Ngôn Nguyệt nói với Tần Văn Độ: “Sau khi kết hôn, em muốn đi đến Cữu Lý một chuyến."

"Không có kế hoạch tuần trăng mật ở đây mà." Cữu Lý không phải là một điểm du lịch, hơn nữa cách Lịch Thành hơi xa, khiến Tần Văn Độ không khỏi nhíu mày.

"Anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc." Tần Văn Độ nói: “Nếu thực sự không có thời gian, cứ bảo anh Chương đưa em đi."

Ngôn Nguyệt nhẹ nhàng nói được.

Đàm San Lâm được chôn cất ở Cữu Lý, chứ không phải ở nghĩa trang của nhà họ Ngôn, cũng rất ít người biết về chuyện này. Hàng năm Ngôn Nguyệt đều sẽ đến viếng mộ. Thật ra, không nhất thiết phải có Tần Văn Độ đi cùng, nhưng cô muốn cho Đàm San Lâm ở dưới lòng đất thấy rằng cô hiện đang sống rất tốt, cũng có người bên cạnh.

Cô tự nhủ, Tần Văn Độ đã đối xử tốt với cô lắm rồi.

Vài ngày sau cũng chỉ có bài kiểm tra, không có lớp học. Ngôn Nguyệt vừa thi xong một môn cơ sở nghệ thuật, vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng đường thì gặp Hạ Đan Tuyết và Hoàng Nhiêu từ phía đối diện.

Ngôn Nguyệt hẹn họ cùng về ký túc xá, nhưng đi được vài bước, sắc mặt Hạ Đan Tuyết lại không được tốt lắm. Cô ấy do dự một lúc rồi nói với Ngôn Nguyệt: “Chuyện là Nhiêu Nhiêu bị thương ở chân, nên chiều nay tớ đưa cô ấy đến bệnh viện Lịch Thành, lúc đi ra cửa thì hình như nhìn thấy bạn trai của cậu đi cùng với một người phụ nữ."

Bệnh viện Lịch Thành là một bệnh viện nổi tiếng trong cả nước, chuyên về khoa xương và khoa nội tiết.

"Người phụ nữ đó rất trẻ, có lẽ khoảng hai mươi tuổi." Hạ Đan Tuyết nói: “Tóc dài thẳng, da trắng, ăn mặc rất thời trang, và... cùng ... bạn trai của cậu, có hành vi rất thân mật.""

Ngôn Nguyệt mím môi.

“Ngôn Nguyệt, hay là cậu gọi điện cho bạn trai của cậu hỏi thử.” Hoàng Nhiêu nói. Trước đây cô ấy không ở trường, chưa từng gặp bạn trai của Ngôn Nguyệt, nhưng quả thực thấy hai người họ rất thân mật. Tuy nhiên cũng không có hành vi quá đáng, ở mức độ tinh tế nằm giữa tình nhân và người thân.

Ngôn Nguyệt gọi điện cho Tần Văn Độ, anh rất nhanh đã nhận máy, hỏi cô có chuyện gì, Ngôn Nguyệt bèn nói: “Anh bây giờ đang ở công ty à?”

“Chiều đi làm chút việc, vừa về công ty.” Tần Văn Độ nói.

Hoàng Nhiêu và Hà Đan Tuyết nín thở lắng nghe, nghĩ cách giúp Ngôn Nguyệt hỏi ra chút gì đó. Tần Văn Độ lại hỏi: “Sao vậy? Bỗng nhiên lại hỏi anh chuyện này.”

Ngôn Nguyệt không lòng vòng: “Chiều bạn em thấy anh ở cửa bệnh viện Lịch Thành, anh có bị ốm không?”

“Chị Thiến gọi anh đưa chị ấy đi khám sức khỏe toàn diện ở đó, chị ấy bị đau đầu lâu rồi.” Tần Văn Độ trầm mặc một lúc, giải thích, lại cười nói: “Vợ à, còn có lúc em quan tâm anh đến vậy sao?”

Tần Như Thiến là chị họ của Tần Văn Độ, làm việc ở một công ty truyền thông, địa chỉ trùng hợp cũng ở gần đó. Nhà họ Tần là gia đình lớn, quan hệ họ hàng rất thân thiết, lúc Tần Như Thiến rảnh rỗi thường xuyên gọi anh ta nhờ vả việc gì đó.

“Nếu em cứ tiếp tục như đêm qua thì chỗ nào anh cũng thấy thoải mái.” Khóe môi Tần Văn Độ cong lên, nói một câu thô tục đầy ẩn ý.

Bạn bè vẫn còn ở bên cạnh, Ngôn Nguyệt cúp điện thoại. Cô nhớ lại, Tần Như Thiến quả thực cũng là tóc dài da trắng.

Nhớ đến máy tạo độ ẩm không hợp thời, cùng mùi nước hoa trên cổ áo anh ta, trong lòng Ngôn Nguyệt trầm xuống, nhưng cũng không nói gì.

Cô có số điện thoại của Tần Như Thiến, chỉ cần gọi điện thì mọi chuyện đều rõ ràng. Ngôn Nguyệt không thể tha thứ cho sự phản bội, nhưng niềm tin tích lũy nhiều năm khiến cô chọn tạm thời tin tưởng anh ta.

“Anh ta nói thế là cậu tin ngay sao?” Hà Đan Tuyết và Hoàng Nhiêu theo dõi toàn bộ cuộc điện thoại này.

“Ngôn Nguyệt, cậu suy nghĩ đơn giản quá đi.” Hà Đan Tuyết nói: “Lời đàn ông nói có thể tin được sao? Bình thường cậu có xem điện thoại của anh ta không? Tài khoản của anh ta cậu có biết rõ không?”

Ngôn Nguyệt lắc đầu. Hai năm yêu đương với Tần Văn Độ, cô cũng chẳng tiêu bao nhiêu tiền của anh ta, tài khoản hai người hoàn toàn tách biệt, cô không biết gì về thu nhập, chi tiêu và tài sản của Tần Văn Độ.

“Cậu cứ như vậy thì sau khi kết hôn biết phải làm sao đây?” Hạ Đan Tuyết than vãn: “Cậu sẽ không bị nhà họ Tần ăn tươi nuốt sống đấy chứ?”

Thực ra, Ngôn Nguyệt cũng không cần tài sản của nhà họ Tần, cô chỉ muốn lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về mình.

Năm đó Đàm San Lâm tự sát, rất đột ngột, chỉ để lại một bản di chúc không được công chứng. Sau đó, trong những năm tháng Ngôn Nguyệt lớn lên, trải qua vô số vụ kiện tụng, cuối cùng cũng đạt được sự cân bằng như hiện tại. Tài sản của Đàm San Lâm đối với cô là điều nhất định phải tranh giành. Mà trong số đó, thứ cô coi trọng nhất là căn nhà mà Đàm San Lâm để lại cho cô.

Ngôi nhà hiện đang trống không, không có ai ở. Sau khi Đàm San Lâm qua đời, Ngôn Cao Vịnh độc thân nhiều năm. Rồi lúc Ngôn Nguyệt học xong cấp ba, ông ta tái hôn với một người phụ nữ tên là Hà Nhiễm, Hà Nhiễm chỉ lớn hơn Ngôn Nguyệt mười tuổi, trước đây là thư ký của Ngôn Cao Vịnh.

Ngày hôm đó bà ta theo Ngôn Cao Vịnh trở về đây, ý đồ chọn một phòng ngủ cho mình trong biệt thự, làm Ngôn Nguyệt đập phá gần một nửa đồ đạc trong phòng khách. Ngôn Cao Vịnh mạnh mẽ, cố chấp, nhưng cũng không thể thắng được cô con gái mười mấy tuổi đang phát điên. Sau đó, ngôi nhà này cũng bị bỏ trống.

Ngôn Nguyệt thỉnh thoảng sẽ đến xem vệ sinh ngôi nhà, trước khi quyền sở hữu ngôi nhà hoàn toàn thuộc về cô, cô cũng không có ý định ở lại đây.

Căn nhà cổ yên tĩnh, không gian vô cùng tĩnh mịch.

Ngôn Nguyệt kiểm tra từng phòng một, khi sắp mở cửa một phòng thì tay đột nhiên dừng lại.

Căn nhà này và nhà cũ của nhà họ Hứa rất gần, Ngôn Nguyệt cũng lớn lên ở đây từ nhỏ. Trước đây, Hứa Ánh Bạch của thời niên thiếu cũng sống một mình trong nhà cũ của mình, anh thích yên tĩnh, cửa sổ của hai ngôi nhà cùng lắm chỉ cách nhau một mét.

Năm Ngôn Nguyệt mười sáu tuổi, vì phòng ngủ đang được sửa chữa, cô tạm thời chuyển vào căn phòng này để ở. Tối hôm đó, cô tắm rửa tắt đèn, chui vào chăn, mơ màng một lúc mà chưa ngủ được, lại thấy đối diện sáng đèn, là ngọn đèn đêm… Ngay sau đó, có người đẩy cửa bước vào.

Đó là phòng ngủ của Hứa Ánh Bạch.

Thiếu niên với mái tóc đen ướt còn vương hơi nước. Hàng ngày anh luôn ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ. Đột nhiên, như thể cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn sang đây, bằng đôi mắt lạnh lùng, đẹp đẽ, cao ngạo mà không chứa du͙© vọиɠ.

Ngôn Nguyệt sửng sốt, ngón chân đột nhiên tê dại, cô lấy chăn che mặt mình, chui vào chăn cuộn tròn, rồi nhắm chặt mắt lại. Sau đêm đó, cô chuyển đến một nơi ở khác, dù mỗi sáng đi học phải thêm nửa tiếng lái xe.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]