Chương 10: Luôn gặp anh lúc chật vật nhất

Chương 10: Luôn gặp anh lúc chật vật nhất

Mặc dù vậy, cuối cùng Ngôn Nguyệt vẫn không mở cánh cửa đó.

Với việc tiệc đính hôn đang đến gần, cô phải lo giải quyết rất nhiều việc vặt, chưa kể đến kỳ thi cuối kỳ, nên thời gian gần đây cô rất bận rộn.

Có rất nhiều quà đã được gửi đến nhà trước, Ngôn Nguyệt phân loại chúng, phần lớn là quần áo, châu báu và đồ trang sức. Trong đó có một món quà đặc biệt, là món quà do một người bạn buôn bán thủy sản của Ngôn Cao Vịnh gửi tặng hải sâm. Nghe nói đươc là có tác dụng bồi bổ rất tốt, đặc biệt là giúp giảm đau đầu. Lượng hàng rất nhiều, không thể ăn hết trong thời gian ngắn.

Ngôn Nguyệt liền gọi điện cho Tần Như Thiến, bên kia mãi mới bắt máy.

“Ngôn Nguyệt à!” Giọng nói bên kia điện thoại có vẻ rất to, Tần Như Thiến thậm chí còn nói lắp.

Ngôn Nguyệt hỏi: “Chị Như Thiến, dạo này sức khỏe của chị có tốt hơn không? Có người tặng cho tôi ít hải sâm chất lượng tốt, khi nào chị có thời gian, em sẽ mang đến cho chị.”

Tần Như Thiến bị đau đầu đầu đã nhiều năm, mà quan hệ giữa cô ấy và Ngôn Nguyệt vẫn luôn rất tốt.

Giọng của Tần Như Thiến rất hào sảng, hoàn toàn không nghe ra điều gì bất thường: “Cảm ơn Nguyệt Nguyệt đã quan tâm, em cứ để dành ăn đi, bây giờ chị đang ở Hải Nam nghỉ phép. Năm nay không bận rộn lắm, nên đã lâu bệnh đau đầu không có tái phát. Đợi đến đám cưới của em chị sẽ về, đến lúc đó ta gặp nhau.”

Ngôn Nguyệt không thay đổi giọng điệu, sau khi hàn huyên với Tần Như Thiến, cô cất hộp hải sâm đi, ngồi yên lặng trong năm phút.

Cô phát hiện ra đầu óc mình rất tỉnh táo, vô cùng rõ ràng.

Ngôn Nguyệt gọi điện cho Hạ Đan Tuyết: “A Tuyết, cậu có thể kể lại cho tớ nghe về ngoại hình của người phụ nữ mà cậu nhìn thấy ở bệnh viện ngày hôm đó không?”

Hạ Đan Tuyết rõ ràng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cô không truy cứu, cô ấy và Hoàng Nhiêu đã ghép lại những ký ức của mình, kể lại rất chi tiết về cảnh tượng hôm đó.

“Đầm dài màu vàng nhạt, giày đế thấp, gương mặt thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, khoảng 1m6, rất gầy, có lẽ chưa đến 50 kí.”

Tần Như Thiến bình thường theo phong cách chị đại, cao 1m7.

Lời nói của Ngôn Nguyệt rất bình tĩnh, pha chút lạnh lùng: “Cậu có thấy họ đi vào khoa nào không? Tần Văn Độ và cô ấy có thân thiết không?"

"Ờ, người phụ nữ ấy khoác lấy tay anh ta, bạn trai... Tần Văn Độ thì ôm eo cô ta. Hôm qua tớ cũng thấy, nếu là người thân thì cũng quá thân mật đi." Hạ Đan Tuyết rõ ràng còn chưa nói hết, cô ấy đã bị giọng điệu của Ngôn Nguyệt làm cho giật mình, có chút ngơ ngác: “Gặp ở cửa, chúng tớ không biết khoa nào."

Ngôn Nguyệt nói: “Cảm ơn cậu." Thậm chí còn chào tạm biệt họ.

Người phụ nữ đó không thể là Tần Như Thiến, thậm chí trong họ hàng nhà họ Tần, cô không nghĩ ra người phụ nữ nào có thể phù hợp với những đặc điểm này.

Tần Văn Độ biết cô có số liên lạc của Tần Như Thiến, với trí thông minh của anh ta, không thể nói một lời nói dối dễ bị bóc mẽ như vậy.

Lý giải duy nhất có thể là anh ta quá tin tưởng cô.

Trong lòng Tần Văn Độ, cô luôn là một cô bé tùy hứng mãi không lớn, không có mưu mô, có thể tùy ý nắm bắt.

Ngôn Nguyệt rất tin tưởng Tần Văn Độ. Hai năm ở bên nhau, điện thoại của cô tùy ý cho Tần Văn Độ mở xem, nhưng cô chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh ta hay can thiệp vào việc kết bạn của anh ta.

Tại sao Tần Văn Độ lại nói dối? Người phụ nữ đó là ai?

Nhớ lại cảnh tượng Tần Văn Độ ôm cô và hôn cô cách đây vài ngày, trong lòng Ngôn Nguyệt đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu, axit dạ dày trào ngược, khiến cô suýt muốn nôn mửa.

Cô gắng gượng đi vào phòng tắm, xả nước rồi tắm rửa. Không ngừng chà xát những nơi mà Tần Văn Độ chạm vào. Da mỏng manh, vì chà xát quá mạnh, da nhanh chóng đỏ lên, gần như bị cô chà rách, trên cổ thậm chí còn có một vài vết hôn còn sót lại, rất chói mắt. Là Tần Văn Độ cố tình để lại ở những nơi có thể nhìn thấy, giống như đang thể hiện rằng cô là tài sản của anh ta vậy.

Cô mím môi rửa mặt, lúc này cảm giác chán ghét bản thân cũng lên đến đỉnh điểm.

Không biết đã ngâm mình trong bồn tắm bao lâu, điện thoại đặt trên bồn rửa mặt rung lên, là tin nhắn của Tần Văn Độ, nói hôm nay tiếp khách muộn, không về nhà.

Ngôn Nguyệt đặt điện thoại xuống, gương soi phản chiếu khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt, mái tóc ướt đẫm dính vào má, môi cũng gần như không còn máu.

Cô trả lời một chữ: “Được."

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]