Chương 14: Ham muốn và xấu xa có từ trong xương cốt

Chương 14: Ham muốn và xấu xa có từ trong xương cốt

Từ đầu đến cuối, Hứa Ánh Bạch không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, có thể là muốn giữ thể diện cho cô, cũng có thể là không quan tâm.

Anh đưa cô về nhà, trước đó chút mờ ám mà cô hiểu lầm, dường như cũng hoàn toàn biến mất.

Thật ra, một người như Hứa Ánh Bạch, sao có thể để chuyện đó xảy ra được?

Về nhà, cô nằm vật ra giường, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Là một đêm với giấc mơ hỗn loạn.

Mơ thấy cô quay trở lại thời niên thiếu, thời trung học, ảnh của Hứa Ánh Bạch vẫn dán ở vị trí đầu tiên trên bảng tuyên truyền. Đôi mắt đen đẹp như băng, không nhiễm chút du͙© vọиɠ nào, lơ đễnh nhìn xuống tất cả. Mà ngay trước bức ảnh, anh đè cô lên bảng tuyên truyền, bàn tay to lớn bóp lấy eo cô, hôn cô một cách cuồng nhiệt và phóng túng… Giấc mơ như sóng, từng đợt dâng lên, Ngôn Nguyệt tỉnh dậy toát đầy mồ hôi, cảm giác tội lỗi và xấu hổ gần như nhấn chìm cô hoàn toàn.

*

Tin tức về cuộc cãi vã giữa Ngôn Nguyệt và Tần Văn Độ đã bị phong tỏa, chỉ có một số ít người biết.

Nghe tin từ miệng Tần Văn Độ, Ngôn Cao Vịnh nổi giận đùng đùng, thề với anh ta rằng chỉ cần Ngôn Nguyệt còn hơi thở thì nhất định phải gả cho anh ta, cho dù chết cũng phải chết trong nhà họ Tần, làm quỷ nhà họ Tần.

Tần Văn Độ khuyên Ngôn Cao Vịnh đừng quá tức giận: “Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, chịu không nổi cám dỗ, không sao, cháu sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy, chuyện này tạm thời đừng để lộ ra ngoài."

Trong lòng Tần Văn Độ cũng có chút nắm chắc. Anh ta biết một đoạn lịch sử đã bị chôn vùi từ lâu của nhà họ Ngôn, tin rằng Ngôn Cao Vịnh sẽ giúp anh ta.

Cảm xúc của Ngôn Cao Vịnh đối với Ngôn Nguyệt có thể nói là rất phức tạp. Một mặt, Ngôn Nguyệt là con gái độc nhất của ông ta, là hậu duệ duy nhất. Ngôn Cao Vịnh là người rất coi trọng huyết thống, không thể không coi trọng cô, để cô hưởng thụ tài nguyên của mình. Mặt khác, trong người Ngôn Nguyệt lại chảy nửa dòng máu của Đàm San Lâm.

Ngôn Cao Vịnh và Đàm San Lâm có thể nói là một cặp oan gia ngõ hẻm. Nhà họ Tần là gia đình nghệ thuật, bố của Đàm San Lâm là một đại sư thư pháp nổi tiếng, bản thân Đàm San Lâm cũng là một họa sĩ minh họa nổi tiếng. Nhà họ Ngôn thì kinh doanh từ đời này qua đời khác, theo lẽ thường, hai người vốn không có chút giao điểm.

Hai người gặp nhau ở một triển lãm tranh, Ngôn Cao Vịnh yêu Đàm San Lâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhanh chóng cầu hôn với nhà họ Đàm, trùng hợp là Đàm San Lâm cũng đã đến tuổi kết hôn, nhà họ Đàm cũng rất hài lòng với Ngôn Cao Vịnh, vì vậy hai người nhanh chóng kết hôn, không lâu sau Ngôn Nguyệt ra đời.

Sau đó, Đàm San Lâm yêu một người đàn ông kém mình sáu tuổi, bà nói với Ngôn Cao Vịnh rằng bà có thể ly hôn, dọn ra ngoài. Ngôn Cao Vịnh đương nhiên không đồng ý, dù thế nào cũng không đồng ý. Sau đó, một đêm mưa bão, Đàm San Lâm tự sát, một người đàn ông ở cách đó hàng nghìn km cũng tự sát theo cùng một cách.

Việc này bị Ngôn Cao Vịnh coi là nhục nhã, ông ta phong tỏa tin tức, từ đó bắt đầu hận cô thấu xương.

Ngôn Nguyệt không có biết việc này. Ngôn Cao Vịnh bận rộn với công việc, cô từ nhỏ được Đàm San Lâm nuôi lớn trong căn biệt thự, tình cảm đối với biệt thự rất sâu đậm. Ngôn Cao Vịnh nhiều lần muốn xây lại hoặc bán biệt thự, đều bị Ngôn Nguyệt tìm cách ngăn cản.

Tần Văn Độ biết những khúc mắc này, nhưng chưa bao giờ nhắc với Ngôn Nguyệt.

“Chỉ cần là người đàn ông tốt một chút, đều không thể nào để ý đến cô ấy.”

Anh ta và bạn bè cùng nhau uống rượu. Ngày hôm đó bị Ngôn Nguyệt mắng một trận, mắng đến thối đầu, cuối cùng cũng khiến anh ta hơi buồn bực.

“Đã quen nhau lâu như vậy, còn đính hôn nữa.” Tần Văn Độ uống một ngụm rượu whisky, giọng điệu đầy vẻ bất cần: “Đã là người của tôi rồi, còn ai để ý nữa chứ?”

*

Lịch Thành nằm ở trung tâm thành phố, ở tầng cao nhất của tòa nhà Thần Hằng, được mệnh danh là con mắt của Lịch Thành.

“Ngôn Nguyệt chia tay rồi.” Lâm Túng cúp điện thoại, không nhịn được quay lại bàn tán.

Hứa Ánh Bạch dường như cũng không ngạc nhiên, anh đang ngồi viết email. Hứa Ánh Bạch làm việc rất tập trung, nhìn góc nghiêng trông đặc biệt ít nói lạnh lùng.

“Anh đã sớm biết rồi?”

“Không biết.” Anh gõ xong chữ cái cuối cùng rồi nói.

Lâm Túng nói: "Vậy anh còn theo đuổi cô ấy không? Có cần bại hoại đạo đức như vậy không ông chủ à?”

Người đàn ông xách áo khoác vest lên mặc vào, khi anh mặc vào trông rất chính trang. Cái vẻ cẩn thận tỉ mỉ, chỉ tay năm ngón, tự phụ cấm dục được thể hiện hết sức rõ ràng, cực kỳ hấp dẫn.

Anh chưa bao giờ để ý đến những thứ này. Đạo đức duy nhất có thể trói buộc anh, chỉ có thể là cô.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]