Chương 13: Ham muốn và xấu xa có từ trong xương cốt

Chương 13: Ham muốn và xấu xa có từ trong xương cốt

Sau năm mười sáu tuổi, Ngôn Nguyệt chưa từng bước vào nhà họ Hứa một lần nào nữa, sân vườn rõ ràng được chăm sóc rất tốt, cành lá um tùm, khác hẳn với cảnh quan sân nhà Ngôn Nguyệt.

Tâm trí tê dại của Ngôn Nguyệt cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cô đã ngồi nhầm cửa, vừa nãy ngồi trước cửa nhà họ Hứa mà khóc lóc.

Cô không biết tại sao mỗi lần gặp Hứa Ánh Bạch đều là trong cảnh tượng thảm hại thế này. Nhưng nước mắt lại không ngừng chảy, cô vốn đã cố gắng kìm nén, muốn giữ lại chút ít tôn nghiêm vốn đã mỏng manh, còn sót lại không nhiều nhưng nước mắt không ngừng rơi, giọng nói của cô khàn khàn, không ngừng nấc lên lại muốn cố gắng duy trì sự tao nhã: “Xin lỗi, làm phiền rồi." Giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo người lớn vậy.

Hứa Ánh Bạch không buông tay, cũng không nói gì. Đối với Ngôn Nguyệt, phòng khách nhà họ Hứa đã rất xa lạ rồi, đèn điều khiển từ xa bật lên, phòng khách yên tĩnh như tờ.

Hứa Ánh Bạch đặt cô lên ghế sofa, chân Ngôn Nguyệt mềm nhũn, vì giữ nguyên tư thế ngồi quá lâu, vừa mới cố gắng đứng dậy, lại ngã xuống ghế sofa. Nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Anh bưng nước và khăn mặt đến trước mặt cô: “Không có phiền."

Hứa Ánh Bạch sống một mình, nhà không có người ngoài, khiến trái tim đang lơ lửng của cô cũng hơi hạ xuống. Ít nhất, sẽ không có thêm một người nào nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô.

Ngôn Nguyệt lấy khăn mặt lau mắt sưng đau, nước ấm ám, ghế sofa phía sau không biết là chất liệu gì mà cũng rất mềm. Cô thực sự quá mệt mỏi, đêm qua không ngủ chút nào, sức lực đã đến cực hạn. Ngôn Nguyệt mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình đã hoàn toàn khàn tiếng: “...... Có thể cho em một ly nước không?"

Cô không muốn nhờ Hứa Ánh Bạch giúp đỡ, nhưng thực sự không thể di chuyển thêm một bước nào nữa.

Hứa Ánh Bạch đi lấy nước cho cô. Bên cạnh ghế sofa là một cửa sổ lớn, đối diện với khu vườn trong màn đêm. Đêm hè nóng nực, gió nhẹ thổi qua lá sen trên hồ, xen lẫn tiếng ve kêu, có lẽ là vì quá mệt mỏi đến mức đã hoàn toàn tê liệt, cô nhắm mắt lại, đắp khăn lên mắt.

......

Khi Ngôn Nguyệt tỉnh dậy, cô hoảng hốt nhìn đồng hồ ở phòng khách, nhìn thời gian, đã hơn hai tiếng trôi qua.

Cô vừa ngủ ở nhà Hứa Ánh Bạch sao?

Sau khi Đàm San Lâm qua đời, Ngôn Nguyệt ngủ rất kém, ngủ rồi động một chút cũng có thể khiến cô tỉnh giấc ngay lập tức, nhưng bây giờ, cô lại ngủ say đến mức hai tiếng trôi qua mà không hề hay biết mình đang ở nhà Hứa Ánh Bạch?

Cô đang đắp một chiếc chăn mỏng, Ngôn Nguyệt vén chăn ra, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Phòng khách đang bật một chiếc đèn sàn, ánh sáng vàng nhạt dịu dàng.

Cô thử di chuyển chân, chân dường như đã hồi phục, lúc nãy vừa quỳ ở ngoài vừa khóc vừa nôn, quần áo đã không thể nhìn nổi nữa. Vì xấu hổ, má cô đỏ rực. Ngôn Nguyệt từ nhỏ đã có bệnh sạch sẽ, rất coi trọng hình tượng của mình, đây là lần đầu tiên trong đời cô để bản thân rơi vào tình huống như vậy.

Hứa Ánh Bạch còn ở đây không? Ngôn Nguyệt sờ soạng tìm điện thoại của mình, không ngờ lại chạm vào một thứ vải mềm mại.

Ngôn Nguyệt cầm lên xem, là một bộ quần áo sạch sẽ, tỏa ra mùi xà phòng thoang thoảng.

Cùng lúc này, cửa phòng sách cũng được mở ra.

"Quần áo của bạn gái anh... em mặc có được không?" Cô cúi đầu, giọng khàn khàn hỏi anh.

Anh bật đèn lớn nói: “Đây là quần áo mới được gửi tới, đã được giặt sạch.”

Hứa Ánh Bạch hình như vừa mới tắm rửa, thay quần áo. Anh đứng bên cạnh đưa cho cô một cốc nước có mùi chanh, thứ mà cô thích uống từ nhỏ cho đến tận bây giờ.

Đầu óc Ngôn Nguyệt đang quay cuồng. Cốc nước chanh này vô tình khiến mũi cô se lại. Trong mấy năm cô ở cùng Tần Văn Độ, anh ta luôn thích uống rượu hoặc nước không có mùi vị. Ở nhà chỉ có loại nước này, cũng không có ai quan tâm đến thú vui nho nhỏ của cô.

Cô không uống nước mà lại bắt đầu khóc thầm, hai tay đặt trên cúc áo, đang tê dại muốn cởϊ qυầи áo thay ra.

Lại bị tay Hứa Ánh Bạch chặn lại, đầu ngón tay người đàn ông lạnh buốt mang theo nhiệt độ cơ thể truyền đến. Đôi tay xinh đẹp kia, lặng lẽ bao trùm lấy mu bàn tay cô.

Dưới đường viền cổ áo, làn da trắng nõn của cô được bao phủ bởi hàng loạt vết hôn nhàn nhạt do Tần Văn Độ để lại. Ngôn Nguyệt nhanh chóng kéo cổ áo cô lên, tai cô đỏ bừng vì xấu hổ.

Trên mặt Hứa Ánh Bạch không có bao nhiêu cảm xúc. Khi không nói chuyện, vẻ mặt đặc biệt trong suốt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, khoảng cách xa như vậy, trông như thể không thể với tới được.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh đã hơi khuỵu xuống trước mặt cô, cài từng nút áo cho cô, che giấu đi tất cả. Khi còn là một thiếu niên, Hứa Ánh Bạch là một học sinh xuất sắc, lúc anh cài nút áo cho cô giống hệt như khi anh mười mấy tuổi dạy cô giải đề vậy.

Nghiêm túc, tập trung, thoát khỏi mọi tà niệm,

Lỗ tai Ngôn Nguyệt lại nóng lên, xấu hổ vì sự xấu xa của mình.

Thật vô lý khi áp đặt những suy nghĩ của những người bình thường này lên anh.

Tuy nhiên, anh rất chậm chạp, thỉnh thoảng da thịt chạm vào nhau, mùi hương dễ chịu thoang thoảng tỏa ra từ anh khiến cô cảm thấy đặc biệt bị tra tấn.

Ngôn Nguyệt không nhớ nó đã kết thúc như thế nào. Cô mượn phòng tắm, dầu gội và xà phòng tắm của Hứa Ánh Bạch. Cho đến khi cô ngửi thấy mùi tương tự với mùi cơ thể anh trên tóc cô, cô mới muộn màng nhận ra rằng mình đã mượn phòng tắm riêng của anh.

Hứa Ánh Bạch đang ở trong phòng khách đọc sách.

Cô thay quần áo xong rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Cuối cùng cô cũng được sống lại, có thể nhìn rõ đồ đạc trong phòng khách này, cũng ngăn nắp, đơn giản và sạch sẽ như con người anh. Đồ trang trí nổi bật nhất trong phòng khách là một bức tranh.

Cô nhận ra bức tranh đó là " Birch Grove " của Levitan. Ngôn Nguyệt có nghiên cứu lịch sử nghệ thuật nói chung, nhưng không đặc biệt nghiên cứu sâu về nghệ thuật. Ngôn Cao Vịnh không thích tranh, nhà họ Ngôn cũng không có bức tranh trang trí nào.

Có thể nhận ra kỹ năng vẽ rất bất phàm. Tuy nhiên, so với những màu sắc nhẹ nhàng và tươi sáng ban đầu, điều đầu tiên gây ấn tượng với người xem ở bức tranh này là một cảm giác lạnh lẽo, sắc bén và cô đơn đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở, đó rõ ràng là khí chất trời ban cho họa sĩ.

Có lẽ ánh mắt của cô đã dừng lại ở bức tranh quá lâu, bởi vậy Hứa Ánh Bạch cũng cất cuốn sách của mình đi.

“Anh vẽ nó khi anh mười lăm tuổi.” Anh nói.

Ngôn Nguyệt không bao giờ ngờ rằng Hứa Ánh Bạch còn có thể vẽ tranh và có thể đạt được trình độ như vậy ở tuổi mười lăm.

“Trông rất đẹp.” Cô khô khan nói.

Anh quả thực giống như một cây bạch dương cao lớn, xinh đẹp phủ đầy tuyết vào mùa đông. Gần trong gang tấc, cô gái vừa dùng dầu gội và sữa tắm của anh, chân trần đi dép lê, mái tóc đen dài bồng bềnh mềm mại xõa tung, trước ngực áo sơ mi phồng lên một đường cong nhỏ.

Trên người cô toàn là mùi của anh.

“Cảm ơn anh.” Cô gái hít mũi, cúi đầu cảm ơn anh.

Cô đã khôi phục được kha khá.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]