Chương 12: Luôn gặp anh lúc chật vật nhất

Chương 12: Luôn gặp anh lúc chật vật nhất

Ngôn Nguyệt nhìn anh ta với đôi mắt tối sầm lại, hỏi: "Người phụ nữ hôm đó đi cùng anh đến bệnh viện Lịch Thành là ai?"

Biểu cảm của Tần Văn Độ cứng đờ, vẻ mặt tức giận của anh ta biến mất ngay lập tức.

Sau một lúc, anh ta nói với giọng khô khan: "Ngôn Nguyệt, em tìm người điều tra anh sao?"

"Điều tra thì thế nào? Anh cũng có thể tìm người điều tra tôi." Đôi mắt cô gái to và sáng, như đôi mắt của một con nai không có tính công kích. Lần đầu tiên, Tần Văn Độ thấy vẻ lạnh lùng và gai góc như vậy trong đôi mắt này.

"Em cần cho anh một chút không gian."

Ngôn Nguyệt cười nói: "Tôi không cho anh đủ không gian sao? Anh muốn không gian kiểu gì? Không gian cho ba vợ sáu con ư?"

Trong quá khứ, cô luôn cảm thấy Tần Văn Độ có thể vì mình mà lãng tử quay đầu, cô còn nghĩ rằng mình đặc biệt đối với Tần Văn Độ. Tần Văn Độ có nhiều đối tượng mập mờ, nhưng cô là mối tình đầu duy nhất của anh ta. Khi cô còn nhỏ, khi cô cô đơn nhất, chính Tần Văn Độ đã ở bên cạnh cô. Sự chăm sóc cẩn thận và đồng hành của anh ta đã khiến cô không ngần ngại chọn yêu anh ta.

"Đó là bạn của anh," Tần Văn Độ nói. "Gần đây, gia đình gặp một số khó khăn, tôi chỉ giúp cô ấy một chút. Giữa bọn anh không có gì..."

Khi Ngôn Nguyệt nghe lời giải thích của anh ta, cô nhận ra mình không có bất kỳ cảm xúc nào. Không có nỗi buồn, cảm giác mạnh mẽ nhất cũng chỉ có sự tức giận.

Tần Văn Độ nói: "Nguyệt Nguyệt, thế giới không đơn giản và lý tưởng như em nghĩ. Mọi người đều có mạng lưới xã hội của riêng mình. Em hiểu lầm anh rồi."

Anh ta muốn nắm lấy tay Ngôn Nguyệt, nhưng cô đã gạt ra.

Ngôn Nguyệt nói một cách bình tĩnh: “Tần Văn Độ, tôi đã không tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác trong suốt những năm qua chúng ta hẹn hò, thậm chí không ôm ấp, thậm chí không liên lạc riêng. Những năm qua, tôi đã làm gì sai với anh chứ?"

"Tôi không quan tâm bạn trai của tôi giàu hay nghèo, trông như thế nào, nhưng tôi hy vọng anh ấy có thể ở bên tôi, chỉ có tôi trong lòng. Anh tự hỏi, trong những năm qua, anh đã làm được điều đó chưa?"

Tần Văn Độ bình tĩnh lại: “Ngôn Nguyệt, nếu em không thích, anh sẽ không liên lạc với cô ấy nữa. Chỉ còn bảy ngày nữa là đến lễ đính hôn, em cũng nên bình tĩnh lại."

Các khách mời đã nhận được thiệp mời, hai gia đình còn là những gia đình có tiếng tăm. Ngôn Cao Vịnh là người bố cố chấp, bản thân Ngôn Nguyệt muốn chia tay với anh ta thì rất dễ dàng, nhưng hủy bỏ hôn ước giữa họ lại không dễ dàng như vậy.

Ngoài ra, Tần Văn Độ cũng biết rõ về nội bộ của nhà họ Ngôn, cũng biết Ngôn Nguyệt cần phải kết hôn. Nếu cô không kết hôn với anh ta, cô phải đi đâu để tìm một đối tượng phù hợp chứ?

Ngôn Nguyệt cũng không phải chưa từng nổi giận với anh ta. Một vài ngày nữa là ổn thôi. Dù sao, ngoài anh ta, Ngôn Nguyệt không có ai để dựa vào, sớm muộn cũng phải quay lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là anh ta không thể để cô tiết lộ chuyện này trong lúc tức giận, nếu không danh tiếng của anh ta cũng sẽ bị hủy hoại.

"Anh hôn cô ta chưa?" Ngôn Nguyệt hỏi.

"Đã ngủ chưa?"

Tần Văn Độ không nói nên lời: “Ngôn Nguyệt, ai dạy em những điều này vậy?" Trong ấn tượng của anh, Ngôn Nguyệt phải là một người dịu dàng, ngây thơ và đơn thuần.

Cô gái chớp chớp hàng mi dài, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh hy vọng tôi có thể lên giường với anh, nhưng lại muốn tôi giữ gìn sự thuần khiết, cái gì cũng không hiểu, có đúng không?"

"Tần Văn Độ, anh thật dơ bẩn." Cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

"Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Tần Văn Độ không đuổi theo cô.

Dưới ánh nắng chói chang, trong đầu Ngôn Nguyệt đau như búa bổ. Hạ Đan Tuyết và Hoàng Nhiêu vẫn luôn đợi cô, vẻ mặt đầy lo lắng, Ngôn Nguyệt không nhớ mình đã nói gì với họ, chỉ nhớ rằng mình lúc nào cũng tỏ ra bình thường.

Cô nói kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, muốn về nhà nghỉ ngơi, bảo mọi người yên tâm, cô sẽ không sao.

Cô gọi taxi rời đi, sau khi xuống xe lại nhìn thấy cánh cửa quen thuộc. Ngôn Nguyệt ngồi xổm trước hàng rào, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, cô đã một ngày không ăn uống gì, bụng cồn cào, nước mắt như những hạt châu đứt đoạn rơi xuống. Đèn xe xé toạc màn đêm, dừng lại ở đối diện đường, có tiếng trò chuyện xa xa.

Ngôn Nguyệt khóc vô cùng thảm thương.

"Cút đi." Bầu trời sắp tối, trong tầm nhìn mờ mịt, không nhìn rõ bóng người. Người đó dừng lại bên cạnh cô, cô tưởng Tần Văn Độ tìm đến, giọng nói khàn khàn, đầu óc choáng váng, muốn tiến lên tát anh ta một cái.

"Còn chưa hài lòng, muốn tiếp tục lừa tôi lên giường sao?" Thị lực cô bị nước mắt trong hốc mắt làm mờ đi hoàn toàn, mỉm cười gượng gạo với đối phương. Khuôn mặt cô gái không chút máu, môi và hốc mắt đã đỏ bừng, trông vô cùng thảm hại. Khi đứng dậy, do ngồi xổm quá lâu, chân thậm chí tê dại đến mức không đứng vững.

Người đàn ông không nói gì. Bàn tay của cô bị nắm ngược lại, bàn tay đó không giống bàn tay của Tần Văn Độ, cảm giác lạ lẫm, thon dài và lạnh lẽo.

Trong đầu Ngôn Nguyệt đột nhiên tỉnh táo hơn ba phần, trong vườn trồng rất nhiều hoa, nào là hương thảo, bạc hà, bách hợp. Gió đêm thổi qua, cô đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lành lạnh quen thuộc nhưng cũng xa lạ.

Đầu óc cô vang lên ầm ầm, khi nhận ra mình đang ở trước cửa vườn nhà ai thì cơ thể đã đột nhiên nhẹ đi, ngay sau đó cả người đã được bế ngang lên.

"Chưa từng lừa em." Anh thì thầm, rơi xuống tai cô, giọng nói lạnh lùng và trầm thấp.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]