Chương 6

Ninh Dung thấy anh chẳng nói lời nào, nói: "Thầy không nói gì, em sẽ cho rằng thầy đã đồng ý rồi, đi thôi, đi đến nhà em nào."

Cô kéo lấy tay anh đi ra ngoài.

Trương Bạch Nguy nhíu mày, rút bàn tay khỏi tay cô, trầm giọng nói: "Em bảo em đến một mình có đúng không, không an toàn, tôi đưa em về nhà, nhưng tôi không đến nhà em."

Anh dẫn Ninh Dung ra ngoài, chỉ dùng điện thoại tạm biệt mấy người bạn, chớ không hề vào phòng riêng để giải thích rõ ràng.

Ninh Dung cũng dùng điện thoại nói với Du Tu rằng mình sẽ về trước, sau đó cùng Trương Bạch Nguy ra khỏi quán bar.

Trương Bạch Nguy đỗ xe ở ven đường, logo của chiếc xe dựng lên khúc xạ phản quang dưới ánh đèn neon, anh mở cửa ghế lái phụ ra, nhét Ninh Dung say khướt vào đó.

Trương Bạch Nguy ngồi vào trong xe, hỏi cô: "Nhà em ở đâu?"

Ninh Dung lắc đầu, cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng vẫn phải giả vờ say, bảo: "Em không biết, nhà thầy Trương chính là nhà của em, nhà thầy ở đâu?"

"..." Trương Bạch Nguy mặt không biểu cảm, bảo: "Đừng lãng phí thời gian, nói mau."

"Nhưng em thật sự không biết mà." Ninh Dung giả vờ ngây thơ, nhưng cũng vì dáng vẻ cô vốn thanh thuần và trẻ con, nên nó cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Cô dùng một tay xoa đầu, chớp mắt nhìn Trương Bạch Nguy.

Trong lòng đang nghĩ, dáng dấp của anh thật là đẹp trai, cô không tìm ra bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào trên lớp da này cả. Đôi mắt phượng trời sinh đã mang theo sự lạnh lùng, sóng mũi cao, đường nét đôi môi mỏng lưu loát điềm đạm. Dưới ánh đèn neon, cả người anh lộ ra vẻ cấm dục tẻ nhạt, nhưng lại có cảm giác dịu dàng vì đôi môi cười kia.

Vừa lạnh lùng vừa mang du͙© vọиɠ, mẹ kiếp, quả thật mê người.

Trương Bạch Nguy thấy ánh mắt của cô dần trở nên bất thường, bình tĩnh dời ánh mắt khỏi cô. Anh trầm mặc mấy phút, thấy cô không nói ra địa chỉ, nghĩ rằng cứ chờ thế này cũng không phải là cách, trông cô có vẻ rất say, không bằng cứ đưa cô về nhà mình trước. Đợi khi cô tỉnh rượu vào ngày mai, khi mình trở về cũng tiện thể đưa cô về nhà luôn.

Nghĩ như vậy, anh khởi động ô tô, lái về hướng nhà mình.

Trương Bạch Nguy ở trong căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách tại một tiểu khu chung cư cao cấp, hai bên đều có cửa sổ kính, bên trong được trang trí theo phong cách trắng xám của Âu Mỹ. Mang đến cho người ta một cảm giác giống hệt anh, vừa nhạt nhẽo vừa lạnh lẽo.

Suy cho cùng, Trương Bạch Nguy cũng là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi. Trên đường về nhà, anh đã chấp nhận và cũng hoàn toàn bình tĩnh để ứng phó với việc mình bị học sinh cưỡng hôn, thậm chí cũng nhanh chóng xem như nó chưa từng xảy ra.

Anh dẫn Ninh Dung trở về nhà, thấy Ninh Dung đứng ở phòng khách không nhúc nhích, trên mặt vẫn còn vẻ say sưa, anh nói: "Em ngủ lại phòng khách đi, ngày mai tỉnh rượu tôi lại đưa em về nhà."

Nói xong anh quay người, muốn về phòng ngủ chính.

Lần đầu tiên Ninh Dung đến nhà anh, nào có thể bỏ qua một cơ hội tốt đến như vậy cơ chứ. Cô cũng không hề quên mục tiêu muốn kéo anh xuống thần đàn của mình, lập tức đưa tay kéo cổ tay anh, ngửa đầu nói với anh: "Thầy Trương, em phải tắm rồi mới ngủ."

Trương Bạch Nguy chỉ vào một hướng: "Phòng tắm ở bên kia."

Ninh Dung nói: "Em không có quần áo để thay."

Trương Bạch Nguy cũng không có quần áo, càng không thể nào đưa quần áo của mình cho cô, liền nói: "Bộ trên người em rất đẹp, cứ tạm như vậy đi."

Ninh Dung cười: "Thầy Trương đang khen em xinh đẹp ư."

Trương Bạch Nguy nói: "Trong phòng tắm có đủ mọi thứ, tự mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong thì quay người, trở về phòng ngủ chính của mình.

Ninh Dung đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn rồi tiến vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, chỉ còn ba phần say.

Cô không muốn mặc chiếc váy yếm kia ra ngoài nữa, cố ý ném váy vào bồn tắm làm ướt, sau đó lại kéo cửa phòng tắm thò đầu ra, nhìn vào cửa phòng của Trương Bạch Nguy rồi gọi: "Thầy Trương, quần áo của em ướt rồi, em thật sự không còn quần áo để mặc rồi."

Giọng nói yếu ớt của Trương Bạch Nguy truyền đến: "Tôi không ra đâu, em cứ để như vậy vào phòng khách nằm đi, sáng ngày mai tôi sẽ mua bộ mới cho em."

Ninh Dung bất mãn, anh thật sự duy trì khoảng cách quá tốt.

Nhưng cô là ai cơ chứ, cô là Ninh Dung tinh thông mọi thứ như gió chỉ trừ việc học tập thôi, gió to sóng lớn gì cũng đều gặp rồi, cô trực tiếp kéo cửa phòng tắm ra.

Cô đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết sắc, nghe nói nếu như cởi hết sẽ khiến người ta không có cảm giác, nhưng nếu như ẩn như hiện, vậy thì lại khác.

Cho nên Ninh Dung cố ý cầm chiếc váy yếm ướt sũng che ngực lại, lại để lộ khu vực bí ẩn bên dưới, sau đó đi tới cửa phòng Trương Bạch Nguy, đưa tay gõ cửa một cái.