Chương 3: em đừng giận anh nữa nhé?

9.

Sau khi làm được năm tháng, bố tôi gọi điện tới.

Bố nói đã tìm được nguồn thận phù hợp cho mẹ, nhưng người hiến thận muốn 1 triệu tệ. Tính thêm tiền làm phẫu thuật là 300,000 tệ, tổng cộng hết là 1,3 triệu tệ. Tiền phẫu thuật có thể trả sau, nhưng người hiến thận nói khi nào chuyển tiền đến thì họ mới hiến cho.

Bố ở đầu dây bên kia khóc không thành tiếng.

Ông nói: “Quân Quân, bố có đi tìm bố của Thẩm Châu, ông ấy nói sẵn lòng cho mượn 300,000 tệ, còn bố thì mượn mấy người họ hàng thêm được 100,000 tệ, nhưng vẫn còn thiếu 600,000 tệ.” “Châu Châu nói con đang làm bảo mẫu cho nhà giàu, con có thể, có thể cầu xin họ cho mình vay một ít tiền được không. Mẹ con, bà ấy không thể chờ được nữa rồi.”

Mẹ tôi cần ghép thận, bố tôi cũng đã làm đủ mọi cách, nếu không phải đã đến đường cùng thì ông ấy sẽ không mở miệng nói với tôi, ông ấy nhất định đã đi mượn hết nơi.

Nhưng bố có từng nghĩ tới, tôi chỉ là một bảo mẫu, làm sao người ta có thể sẵn sàng cho mượn tiền được chứ.

Tôi cầm điện thoại mà rơi nước mắt, bố tôi lại nhất quyết bắt tôi mượn tiền bọn họ .

Tôi không thể từ chối cũng không có cách nào từ chối.

Tôi mở số dư tài khoản trong thẻ ra, làm việc ở Lương gia năm tháng, tôi kiếm được 300,000 tệ nhưng vẫn thiếu 300,000 tệ nữa.

Sau khi nói chuyện xong tôi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi cố hình dung trong đầu những điều mình chuẩn bị nói.

Tôi nên nói với Lương Sơ thế nào, tôi nói với Lương Sơ muốn ứng trước tiền lương, anh ta sẽ đồng ý chứ?

Nhớ đến gần nửa năm nay tôi chăm sóc họ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, mặc cho Lương Sơ nói chuyện khó nghe, xúc phạm tôi, nhưng tôi vì tiền thuốc men của mẹ mà tôi phải nhẫn nhịn.

Bọn họ sẽ thấy tôi nỗ lực chăm chỉ như vậy, hẳn là sẽ giúp tôi một chút nhỉ?

Trong lòng tôi vẫn ôm hy vọng rất lớn, tôi có thể xin ứng trước tiền lương, hoặc là về sau tôi có thể tiếp tục chăm sóc cho họ, chỉ cần có thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.

Họ sẽ giúp tôi đúng không?

Ngày đó tôi ra khỏi phòng vệ sinh, hốc mắt còn có chút hồng.

Tôi đi đến bên người Lương Sơ, lắp bắp hỏi anh ta:

“Tôi có thể ứng trước mấy tháng lương không. Mẹ của tôi……”

Tôi chưa kịp nói xong, đã bị Lương Sơ cắt ngang. Ánh mắt anh ta lạnh băng, ý cười dịu dàng ngày trước cũng không còn sót lại chút nào, trên khóe môi hiện lên một chút mỉa mai.

Ánh mắt anh ta dường như muốn nói: Nhìn xem, cô quả nhiên là không nhịn được mà lộ ra bộ mặt thật rồi, cô cũng chỉ làm vì tiền thôi.

Giọng nói của Lương Sơ lạnh nhạt: “Tôi nhớ rõ trên hợp đồng có nói qua, việc trả lương sẽ thực hiện theo từng tháng, không có điều khoản cho phép ứng lương trước cả. Cô sẽ chỉ nhận được số tiền xứng đáng với cô.”

“Nếu cái kia không được thì…… Cho tôi mượn chút tiền được không, mẹ tôi đang bị bệnh, bà ấy cần rất nhiều tiền.” Tôi ấp úng nói.

“Lý do không tồi, so với người phụ nữ trước cũng sáng tạo không ít, thật vất vả cho cô che dấu mục đích nửa năm nay ” Lương Sơ nhìn tôi, khóe miệng cong lên càng thêm tàn nhẫn.

Tôi biết không thể trông chờ gì vào Lương Sơ, tôi kìm nước mắt lại, quay đầu nhìn về phía Lương Ký vẫn luôn an tĩnh ở bên.

Tôi đi đến bên cạnh Lương Ký, cầm tay Lương Ký, nước mắt lã chã rơi trên mu bàn tay hắn.

“Vậy nên mấy tháng nay cô đối xử tốt với tôi hoá ra là để ngày hôm nay đến tìm tôi đòi tiền sao?” Lương Ký phẫn nộ mà hất tay tôi ra. Lông mày của hắn nhíu chặt, bất mãn hướng về phía tôi hét lên.

Tôi lau đi nước mắt, cuối cùng không nói gì nữa.

Như thường lệ, tôi bế Lương Sơ lên giường, lại sấy tóc cho Lương Ký. Chỉ là chúng tôi chưa từng nói thêm với nhau một câu nào nữa.

Tôi xin nghỉ một tháng.

Thành tích của tôi rất tốt, lúc chăm sóc cho bọn họ, tôi cũng nắm bắt được thời gian học tập, viết luận văn, thậm chí còn có một mảnh đất nhỏ để làm thí nghiệm. Viện sĩ rất đánh giá cao tôi. Tôi đã viết một luận án cho ngài ấy xem, ngài nói luận văn của tôi rất tốt, tôi có thể bảo vệ nghiện cứu của mình.

Tôi vốn dĩ định gửi bài lên, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách bán nó đi. Đối với nghiên cứu sinh mà nói, luận án giống như một viên ngọc mà tôi tốn hết tâm huyết để mài giũa, đến khi thành công rồi thì lại không thể trân quý ở trong tay, chỉ có thể vội vàng bán cho người khác.

Sau đó tôi có đi vay tiền, tôi đi mượn hết những người mà tôi quen biết. Ngoại trừ Thẩm Châu, tôi không có bất kì người bạn thân nào khác, phần lớn chỉ là bạn học cùng lớp, tôi tìm được các bạn ấy xin mượn họ ít tiền.

Nhưng vẫn không đủ, tiền vẫn còn thiếu, cuối cùng, tôi tìm được được người đã đồng ý hiến thận.

Tôi quỳ xuống dập đầu trước mặt người ấy, tôi đem thẻ học sinh, chứng minh thư giao hết cho cô ấy, tôi hỏi có thể nợ trước được không, cuộc phẫu thuật của mẹ rất quan trọng, tôi dùng tiền đồ và tương lai của bản thân làm đảm bảo, tôi nhất định sẽ đem số tiền còn thiếu trả lại cho cô.

Tôi dập đầu rất nhiều lần, nhiều đến nỗi trán tôi mất hết cảm giác, đầu giống như bị bệnh sưng phù lên, sau khi cô ấy xác nhận thân phận sinh viên của tôi thì đã đồng ý

Cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng được tiến hành, tiền nằm viện phí còn thiếu mấy nghìn tệ

Tôi không còn lựa chọn nào khác, thật sự không còn một lựa chọn nào khác nữa, tôi bấm số điện thoại được dán trên tường của nhà vệ sinh công cộng.

"Chào ngài, xin hỏi là ngài đang cần máu sao?”

10.

Tôi dùng một tuần để giải quyết xong chuyện của mẹ. Một tuần sau Lương Ký gọi điện đến cho tôi, trong điện thoại ngữ khí của hắn bá đạo ngang ngược: “Cô còn muốn nghỉ bao lâu nữa, anh trai tôi đồng ý rồi, nói sẽ cho cô ứng trước tiền lương, cô mau chóng trở về đi!” Hắn ở đầu dây bên kia như đang phát cho tôi một phần thưởng lớn, chờ mong tôi kinh hỉ cùng mang ơn đội nghĩa.

Tôi nói: “Đợi giải quyết xong việc của mẹ, tôi sẽ trở về.”

Trong nhà đang nợ mấy trăm ngàn, trở về kiếm vài nét bút tiền, kiếm xong rồi chạy vậy.

Còn hành vi "không đưa than ngày tuyết" của họ, tôi cũng không hoàn toàn vì thế mà đau khổ tuyệt vọng. Bởi vì tôi vốn không nên mong đợi quá nhiều ở họ, khoảng cách giữa tôi với Lương Sơ và Lương Ký còn không được coi là bạn bè, là trước kia tôi quá ngây thơ, cùng người không quen thuộc mà thổ lộ hết tâm sự, thôi thì về sau cứ xem nhau như người lạ vậy.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Lương Ký không bao lâu, tôi quay về Lương gia, vừa mới tiến vào biệt thư Lương gia, Lương Sơ đã dựa ở xe lăn, ánh mắt anh ta ấm áp, nhìn như một quý ông ưu nhã đang đợi cô hầu gái ngỗ nghịch về nhà. Giọng nói từ tính có phần lười biếng

"Tôi có nghe nói về chuyện của nhà cô, thực xin lỗi vì ngày đó thái độ của tôi không tốt, cô còn cần tiền không?"

Tôi lắc đầu. Trong lòng quyết định không nói thêm một chữ nào nữa.

Lương Sơ dường như đã chú ý tới tâm tình không muốn nói nhiều của tôi, lúc tôi đi qua đẩy xe lăn, anh ta nhẹ nhàng vỗ tay tôi, hỏi lại: "Rốt cuộc cô giải quyết mọi chuyên thế nào, nếu cô đi mượn tiền của người khác thì cô có thể ứng trước lương để trả.” Ngữ khí của anh chân thành, thoạt nhìn cực kì quan tâm đến tôi, ngón tay trắng nõn chạm vào mu bàn tay của tôi, dường như có mười phần thân mật.

Tôi có chút không thoải mái, nhẹ nhàng hất tay anh ra rồi lắc đầu.

Lương Sơ thấy tôi im lặng, anh cũng không có tức giận. Nếu là Lương Ký, Lương Ký nhất định sẽ rống to kêu to, chất vấn tôi sao không nói lời nào. Nhưng là Lương Sơ chỉ nở ra nụ cười dịu dàng càng thêm mê người.

“Quân Quân sao không nói lời nào, hay vẫn còn đang trách tôi sao? Đều là lỗi của tôi……” Giọng nói của anh trầm xuống, để lộ ra vài phần tự trách. Chỉ là bàn tay vừa bị hất ra lại một lần nữa bao lấy mu bàn tay tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng như thiêu như đốt trong lòng bàn tay anh .

“Tôi không có ý trách hai người, vì tôi biết hai người giúp tôi xuất phát từ tình cảm, còn quan hệ giữa chúng ta chỉ là quan hệ công việc, không có tình cảm. Là tôi lúc trước không nên mở miệng.” Tôi nói lời thật lòng, hy vọng anh ta có thể hiểu.

“Không có tình cảm……” Lương Sơ đem những lời này lặp lại một lần, con ngươi dưới mắt kính đen tối mờ đυ.c, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào, đốt ngón tay cầm sách có hơi trắng bệch.

Sau đó anh lộ ra một nụ cười ôn hoà nhã nhặn, giọng điệu thuyết phục.

“Sai rồi, tôi và Quân Quân không phải đơn thuần chỉ là quan hệ công việc, chúng ta còn là bàn bè nữa.”

“Quân Quân nói cho tôi về mơ ước của cô, Quân Quân đối với tôi cũng rất dịu dàng săn sóc. Bạn bè chính là như vậy đấy, sự việc lúc trước chỉ là hiểu lầm.”

“Bạn bè hiểu lầm nhau cũng rất bình thường, nếu hiểu lầm đã được hoá giải, tôi cũng xin lỗi và muốn bù đắp cho Quân Quân, vậy Quân Quân đừng giận nữa, được không?” môi mỏng của anh ta gợi lên, trong đôi mắt như chứa đầy ánh sao, làm cho người ta cảm giác vừa dịu dàng vừa tốt bụng.

Anh ta nắm lấy cổ tay áo của tôi nhẹ nhàng lắc lư. Nếu là người khác, nhất định sẽ cảm thấy thoải mái, nhưng tôi biết bản tính của anh, cũng sẽ không bị vài câu của anh ta thao túng

Chúng tôi có chỗ nào giống bạn bè vậy, tôi và anh ta không thân, chỉ là lúc trước nhiều nói nhiều với nhau mấy câu thôi.

Lúc Lương Sơ đang nắm lấy tay tôi, Lương Ký nghe được giọng nói của tôi đã mò mẫm từ tầng hai đi xuống.

Hắn hướng về phía Lương Sơ hét to, ngữ khí kinh hỉ, thanh âm rất lớn: “Quân Quân, em đã về rồi, anh biết ngay em nhất định sẽ về.”

Hắn muốn xuống tầng, tôi đến ngăn hắn lại, dìu hắn đi lên.

Vào khoảnh khắc tay của tôi đặt lên cánh tay của hắn, lại bị hắn ôm chặt vào lòng, cái ôm này tựa như muốn khảm tôi vào cơ thể hắn .

“Quân Quân, anh rất nhớ em, em đừng giận anh nữa được không, ngày đó đều do anh trai nói nên anh mới hiểu lầm mà hung dữ với em, em đừng giận anh nữa nhé?” Lương Ký ôm tôi, ở bên tai tôi làm nũng nói

“Anh biết, dù anh có thế nào, Quân Quân đều sẽ không tức giận, vì Quân Quân mãi mãi đều đứng bên cạnh anh.” Sự im lặng của tôi dường như cho hắn nhận thức được sai lầm. Thanh âm của hắn vui vẻ cùng hưng phấn.

"Em xem, anh và anh trai đều biết sai rồi, chờ em về đã bố trí thêm rất nhiều việc, anh trai nói em thích trồng rau, trong sân chúng ta đã xây nhà kính cho em trồng rau." Hắn ta vừa nói vừa dùng tay chạm vào tôi. Sau đó, động tác của hắn đột ngột dừng lại. Giọng hắn có chút hoảng hốt

“Quân Quân, sao em…… không cười.”

Nhưng mà có gì đáng cười, tôi cũng chẳng biết nữa, tôi thậm chí còn chẳng hiểu được tại sao Lương Ký lại vui vẻ đến vậy. Tôi không biết cách sử dụng nhà kính trong sân, tôi nên kiểm soát từng chi tiết trong thí nghiệm, tôi không biết loại đất được sử dụng trong nhà kính là gì, hàm lượng nitơ và chất hữu cơ là bao nhiêu, liệu nó phù hợp với việc trồng rau mà tôi đang nghiên cứu không, nhiệt độ phòng là bao nhiêu rồi làm thế nào để sử dụng một cách dễ dàng?

Tôi không giỏi ăn nói, cũng không hiểu được suy nghĩ của Lương Ký, vì tránh phiền toái, tôi cười cho vừa lòng hắn.

11.

Sau khi trở lại Lương gia, dường như cuộc sống vẫn như trước đây, nhưng cả ba người chúng tôi đều biết rằng đã có điều gì đó thay đổi.

Tôi cũng rõ điều thay đổi ấy là gì, vì trong đầu tôi toàn bộ đặt vào việc nghiên cứu khoa học, người hướng dẫn rất đánh giá cao thiên phú và sự thông minh của tôi, để một hạng mục cho tôi tham gia.

Nhưng Lương Ký lại vô cùng để ý, chạy tới chạy lui từ Lương gia đến phòng thí nghiệm của tôi rất nhiều lần, hắn tủi thân mà câu lấy ngón út của tôi hỏi:

“Quân Quân, sao thời gian em ở cùng anh ngày càng ít, lúc trước em sẽ kiên nhẫn đọc truyện cho anh nghe, giúp anh sấy tóc, còn an ủi anh nữa. Mà bây giờ nếu không phải anh chủ động nhắc nhở em thì em sẽ không đi làm.”

Bởi vì tôi một lòng suy nghĩ đến nghiên cứu khoa học……

“Em cũng ngày càng ít nói hơn.” giọng nói của Lương Ký khàn khàn mỏi mệt, có vài phần ấm ức. Như một con chó lớn bị thương, hắn ngồi trên thảm vòng lấy eo tôi, đem đầu đặt trên vai tôi cọ cọ

Điều này làm cho tôi có chút không ổn, tôi vặn vẹo vài cái, đẩy hắn ra.

Nhưng rất nhanh tôi nghĩ đến hắn đang là chủ của tôi, tôi tìm đại một cái cớ: “Tôi đi tìm xem Lương Sơ có việc gì cần không.”

“Không được đi, từ nay về sau em chỉ cần chăm sóc anh, anh sẽ cùng anh trai nói chuyện, kêu anh ấy đi tìm người khác.” Lương Ký nổi nóng, hắn không quan tâm.

Lương Ký như nhận ra cái gì, hắn đột nhiên đứng lên, chạy ra phòng ngủ, cầm lấy chiếc đèn bàn ném xuống tầng dưới rồi hét lên

“Anh à, về sau để Quân Quân nhìn một mình em được rồi, anh hiện tại đi tìm người khác chăm sóc đi.” thái độ hắn ngang ngược bá đạo, như thể hắn chắc chắn rằng người anh trai luôn tốt bụng sẽ đồng ý mọi yêu cầu của mình vậy.

Tôi cũng đi ra ngoài, sợ đèn bàn bị ném trúng Lương Sơ, định nhanh chóng lĩnh lương xong thì lập tức rời đi, chứ ném chết Lương Sơ thì ai trả tiền lương cho tôi đây

Tôi vịn lấy lan can nhìn xuống dưới, chỉ thấy được Lương Sơ ngửa đầu lên nhìn chúng tôi, gương mặt tuấn mỹ ôn hoà không có lấy một ý cười, môi mỏng mím chặt lại.

Anh ta nói: “Không được.”

“Anh cần Quân Quân hơn em.” Ánh mắt Lương Sơ dời về phía tôi, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, nhưng lời của anh ta nói như quả b.om ném xuống mặt nước, trong nháy mắt tạo nên gợn sóng.

Lương Ký lập tức mất bình tĩnh, hắn nói: “Anh, em muốn Quân Quân, anh chỉ bị què chân, một thời gian sau sẽ khỏi, anh tranh giành với em làm gì chứ. Từ nhỏ đến lớn không phải anh đều nhường em sao? Cứ để em như trước kia thì tốt rồi. Nếu không phải do lúc trước anh nói Quân Quân làm vì tiền, em cũng sẽ không hung dữ với cô ấy, mà cô ấy sẽ không đối xử lạnh nhạt với em như bây giờ.”

Ánh mắt của Lương Sơ không hề chú ý đến Lương Ký một giây nào, từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía tôi

Lương Sơ có thói quen mặc sơ mi trắng khi ở nhà, quần áo không có tí nếp nhăn nào. trên đùi còn đắp chiếc thảm lông mà tôi đã mua cho anh ta, nheo mắt ngước lên nhìn tôi.

“Quân Quân cũng nghĩ như vậy sao? Chỉ chăm sóc một mình Lương Sơ rồi để tôi đi tìm người khác.”

Nếu tôi được chọn một người để chăm sóc, thì tôi nhất định sẽ chọn Lương Ký trước, Lương Ký dễ chăm sóc hơn nhiều, chính vì hắn không thể nhìn thấy nên tôi không cần phải ôm hắn qua lại, đỡ tốn công tốn sức. Hơn nữa Lương Ký không có tâm nhãn, rất dễ nói chuyện.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Vậy tiền lương sẽ bị giảm một nửa sao?”

Thảm lông trên tay Lương Sơ chợt siết chặt

Trên mặt anh vẫn là nụ cười ôn hoà, không có một chút thất thố nào, chỉ là đôi đồng tử như nước mùa xuân kia có vài phần u tối.

“Tất nhiên là sẽ bị trừ, từ 60,000 tệ xuống còn 10,000 tệ.”

“Không sao đâu Quân Quân, anh trả thêm tiền cho em.” Lương Ký tiến đến bên tai của tôi nói, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, hắn như một đứa bé đang làm nũng.

“Lương Ký, theo anh thấy, em vẫn là một đứa trẻ chưa lớn dựa dẫm vào anh trai. Xem ra em không biết anh trai đã phải làm việc vất vả thế nào, hay để anh trai khoá thẻ ngân hàng của em lại, để em tự lập thử xem?” Giọng nói của Lương Sơ hơi khàn.

Lương Ký rất tức giận, hắn thô lỗ mà đấm mạnh lên lan can: “Lương Sơ, anh đang uy hϊếp em? Có bản lĩnh thì làm đi, tiểu gia em đi đâu cũng đều có thể kiếm được tiền nuôi Quân Quân.”

“Vậy cứ thử xem.” Lương Sơ lạnh nhạt nói.

Tôi nhìn anh em chí cốt ngày xưa nay chở thành anh em tương tàn, trong lòng có hơi buồn.

Tính cách của tôi đơn giản, đối với chuyện cảm tình cũng tương đối chậm chạp, nhưng cũng có thể nhận ra được Lương Ký có du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với tôi.

Lương Ký thích tôi sao?

Nếu là trước đây, tôi có thể sẽ cảm thấy hạnh phúc, bởi vì hoàng tử trong lòng tôi cuối cùng đã chọn tôi.

Nhưng bây giờ, tôi biết Lương Ký không thật sự thích tôi, vì Thẩm Châu không chấp nhận hắn, với hắn thì tôi chỉ là sự lựa chọn thứ hai. Hắn không muốn phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa, cho nên hắn mới bám víu lấy tôi, xem tôi như cọng rơm cứu mạng của hắn, hy vọng tôi có thể mãi mãi là bến đỗ của trái tim hắn, có thể đáp lại tình yêu nồng cháy của hắn.

Đây không phải giống với câu của một nhà hiền triết đã từng nói “Người tốt thì toàn nhận hết*” sao?

(*): Câu này là ngôn ngữ mạng của Trung với ý nghĩa mỉa mai câu nói "Ăn chơi cho chán chê rồi thì lấy gái ngoan hiền về".

Tôi nhất thời rơi trầm tư.

Cuối cùng, tôi quyết định không dùng bộ não nhỏ bé của mình suy nghĩ mấy thứ khác ngoài nghiên cứu khoa học. Quyết định làm xong một tháng nữa thì xin nghỉ việc.