Chuyện xem mắt này nhanh chóng lại bị cô ném ra sau đầu, mẹ Kiều không biết vì sao cũng không buộc cô gặp mặt với người khác, cuộc sống của Kiều Kiều cuối cùng cũng an tĩnh lại một thời gian.
Trừ việc vẽ tranh vẫn không thuận lợi như cũ, vẫn như cũ bị Lão Đào đả kích lòng tự tin bên ngoài thì cuộc sống vẫn tốt đẹp như thế.
Chỉ là, không nghĩ tới nửa tháng sau, Kiều Kiều thế mà gặp lại Lâm Viễn Chu.
Hôm đó là thứ 4, sau khi tan tầm về Kiều Kiều thấy ở dưới mái hiên cửa chính tòa nhà bên cạnh có một đám người, còn có mấy chiếc xe cảnh sát dừng tại đó.
“Thật là đáng sợ, hai vợ chồng cãi nhau mà đến mức như vậy sao?”
“Bây giờ mọi người đều có áp lực rất lớn, một chút việc nhỏ cũng có thể nổi giận, chỉ là đáng thương cho con cái.”
Kiều Kiều chỉ nghe thấy vài câu như thế, quần chúng vây xem rất nhiều, ríu rít tranh nhau phát biểu ý kiến, nhìn dáng vẻ này có vẻ là đã xảy ra cái vụ án gì rồi.
Kiều Kiều không thích hóng chuyện, cũng sợ hãi khi tìm hiểu mấy chuyện thế này, mỗi ngày đều trải qua như thế, càng biết nhiều thì lại càng cảm thấy sợ hãi.
Cô nhanh chóng muốn chuồn đi, nhưng ánh mắt xuyên quan đám người, rất nhanh liền thấy được mẹ già nhà mình đang nghiêm túc mà nói cái gì đó với một vị đồng chí cảnh sát.
Mà cái người đàn ông mặc đồng phục chính trực khí thế kia, không phải là Lâm Viễn Chu hay sao.
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Kiều nhìn thấy Lâm Viễn Chu mặc đồng phục cảnh sát, nhịp tim không khỏi cảm thấy có chút rối loạn. Khuôn mặt Lâm Viễn Chu là tiêu chuẩn người đàn ông phương Bắc, vóc người cao chân dài, dáng người cực kỳ thẳng, cao lớn, bộ dạng cũng cực kỳ xuất sắc. Anh vốn dĩ thiên về diện mạo đẹp trai mềm mại, mặc thêm đồng phục vào cả người lại lộ ra một cỗ uy nghiêm cực kỳ.
Chờ lúc Kiều Kiều lấy lại tinh thần, kinh ngạc mà phát hiện ra bản thân đang nhìn anh mà phát ngốc, gương mặt đỏ bừng.
Mẹ Kiều là tổ trưởng Tổ dân phố, bị gọi tới để tìm hiểu tính huống cũng hợp tình hợp lý, Kiều Kiều chỉ nghĩ tới muốn hạ thấp cảm giác tồn tại, giả vờ như người trong suốt mà nhanh chóng chạy lấy người.
Nhưng trời không chiều theo lòng người, người nọ dường như cảm nhận được điều gì đó vậy, vốn dĩ đang nói chuyện với một đồng nghiệp khác, vậy mà ánh mắt thẳng tắp đảo qua.
Vốn dĩ đôi mắt đang lạnh lẽo sắc bén, nhìn thấy động tác khom lưng, dán vào chân tường muốn đi của cô, hơi híp mắt.