Chương 2

Mẹ Kiều Kiều đúng thật ra là kiểu mẹ bình thường nhất ở Trung Quốc, lúc cô còn đang là học sinh trước sau ở bên cạnh cô ân cần dạy bảo, muốn cô phải nghiêm túc học tập, không được yêu sớm, vì thế Kiều Kiều làm một đứa trẻ ngoan hơn hai mươi năm, hơn nữa từ từ trầm mê với việc học không thể tự kiềm chế….

Nhưng lúc này những đứa trẻ cùng tuổi xung quanh đã sớm bắt đầu bàn tới chuyện cưới hỏi, ngay cả em họ nhỏ hơn cô vài tuổi cũng đã truyền tới bom đỏ.

Vì thế mẹ Kiểu bắt đầu không bình tĩnh.

Lúc ngẫu nhiên phát hiện ra con gái nhà mình không có cách nào có thể giao lưu một cách bình thường với người lạ, cái loại mất bình tĩnh lại càng bị đẩy lên đến cực hạn.

Dưới tình huống như thế, Kiều Kiều bắt đầu sự nghiệp xem mắt của mình.

Cô cũng không phải sợ mẹ Kiểu lải nhải, ngược lại sợ nhìn thấy cái sự lo lắng trong mắt mẹ cô, ở cái tuổi này, cô cũng không hy vọng mẹ cô lại phải nhọc lòng vì mình.

Cô là đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ Kiểu đã vì cô mà trả giá quá nhiều.

Cho nên cái chuyện xem mắt này, cũng liền mặc kệ vậy.

Lúc trước vài lần xem mắt thất bại, mẹ Kiều cũng chưa từng thể hiện ra điều gì, nhưng người trước mắt này, đối với cô mà nói đúng thật là có chút hơi khác biệt.

…….

Kiều Kiều tự xây dựng không ít tâm lý cho mình, thậm chí biểu cảm khi đẩy cửa đi vào có chút bi tráng.

Mà tới khi cô nói hết mọi chuyện rõ ràng với mẹ, phản ứng của mẹ Kiều cực kỳ bình tĩnh, “Thật ra khi biết công việc của Tiểu Lâm mẹ cũng có chút do dự, rất bận, lại cực kỳ nguy hiểm, còn có thể gặp phải tội phạm đến trả thù gì đó…. Nhưng cậu ấy thật sự rất tốt, cho nên mẹ cũng rất mâu thuẫn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn giao quyền quyết định cho con.”

Kiều Kiều trố mắt mà nhìn mẹ mình.

Sao cô thế nào lại cảm thấy mẹ cô đối với công việc của Lâm Viễn Chu còn có ý kiến lớn hơn so với cô thế này.

Không sai, người đàn ông kia tên là Lâm Viễn Chu, đến tên đều rất mờ ảo không phải sao? Đã Viễn rồi còn Chu, cứ cảm thấy thực sự rất hư ảo, xa xôi—trên thực tế cô cũng cảm thấy, cảm giác xa cách của người nọ thực sự quá lớn, khó có thể thân cận.

“Thật ra ta đối với chuyện xem mắt này mẹ cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là muốn cho con có sự dung nhập với mọi người nhiều hơn một chút. Con xem, bây giờ không phải so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều hay sao?”

Vẻ mặt Kiều Kiều mơ màng, mẹ Kiều nói: “Còn học được cả việc đá người ta.”

“!?” đâu ra mà đá như thế, chỉ là nói rõ ràng mọi chuyện thôi mà!

Nhưng mặc kệ nói thế nào thì Mẹ Kiều cũng không bởi thế mà tức giận, ngược lại có chút áy náy, lúc đi vào phòng bếp còn nói thầm: “Lấy cái điều kiện kia của Tiểu Lâm, chỉ sợ vẫn lần đầu tiên bị người ta đá, nhưng mong không bị ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, nhỡ đâu có nhiệm vụ gì nguy hiểm.”

Kiều Kiều cảm thấy mẹ cô nhận thức lệch lạc nghiêm trọng đối với cái từ “đá” này, đứng ở cửa nhắc nhở: “Bọn con nói chuyện rất tốt, mẹ đừng có đoán mò.”

“À.” Mẹ Kiều cầm cọng rau cần, quay đầu lại, bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra là chia tay hòa bình à, thế thì còn tốt hơn một chút.”

“…..” tài ăn nói của Kiều Kiều trước mặt mẹ mình, từ trước tới nay cũng chưa từng chiếm được thế thượng phong, dứt khoát ngậm miệng kết thúc cái đề tài này.

Kiều Kiều trở lại phòng định tiếp tục vẽ tranh, tuy rằng mẹ cô không bóp chết cô nhưng không chứng tỏ thứ hai Lão Đào sẽ bỏ qua chô cô.

Nhưng mà, một tiếng sau đó—