“Như vậy có thể thấy, đội trưởng Lâm này thật sự rất tốt.” Cách ngày lúc cùng Chu Tiểu Á ăn cơm, sau khi Chu Tiểu Á nghe xong chuyện này đương nhiên khen không dứt miệng với Lâm Viễn Chu: “Cũng đã phải đi công tác còn cố ý tới một chuyến này, hiển nhiên đối với cậu có ý tứ rồi!”
Kiều Kiều không biết Lâm Viễn Chu nghĩ như thế nào, nhưng chắc chắn là cô cảm thấy rất biết ơn, hơn nữa sau khi lại tiếp xúc vài lần, cô cũng không thể phủ nhận Lâm Viễn Chu là một người rất tốt.
“Thế cậu cũng không có suy nghĩ gì khác sao?” Chu Tiểu Á thử hỏi.
Kiều Kiều buông chiếc đũa xuống, đôi giay giao nhau chống cằm: “Giây phút đó vào ngày hôm qua, tớ chắc là…”
Động tác đang ăn của Chu Tiểu Á dừng lại, chuyên chú mà chờ cô nói hết.
Cô lắc đầu, “Không có gì.”
“Ô.” Chu Tiểu Á trợn tròn mắt, “Nói một nửa như này là muốn sặc chết ai?”
Kiều Kiều cúi đầu, tối hôm qua lúc về nhà, vậy mà cô lại mất ngủ,lần đầu tiên trước khi ngủ không phải suy nghĩ về tình tiết trong truyện tranh, mà là.... Nghĩ tới một người đàn ông mà đi vào giấc ngủ. Cô không biết đây có tính là sinh ra cảm giác khác biệt với Lâm Viễn Chu hay không, hoặc chỉ là đối với anh có một loại... kính ngưỡng?”
Cô không có kinh nghiệm yêu đương, trước kia cùng Lâm Viễn Chu tiếp xúc cũng không sâu, khi đó bọn họ ở chung cũng làm từng bước, cũng giống như bất kỳ các đôi nam nữ đang tìm hiểu nhau bình thường khác.
Không, có lẽ còn không được bằng những đôi nam nữ yêu đương bình thường khác.
Tổng cộng bọn họ ăn cơm bốn lần, xem nửa bộ phim điện ảnh, bởi vì Lâm Viễn Chu nhận được điện thoại mà nửa đường rời đi, một mình cô kiên trì xem tới kết phim.
Khi đó, thật sự rất xấu hổ, bọn họ cố tình mua vé tình nhân, kết quả một mình cô ngồi cạnh một đống tình nhân....
Lâm Viễn Chu rất bận, lịch sử trò chuyện cũng ít ỏi không có mấy, anh không thể nói chuyện phiếm bình thường qua wechat, mỗi lần cô gửi qua một câu, rất lâu sau mới có thể nhận được câu trả lời. Trên lịch sử trò chuyện wechat của hai người họ không khác nhau lắm đều là báo cho đối phương thời gian địa điểm gặp mặt.
Anh cũng rất ít khi hẹn cô, mỗi lần gặp đều là Kiều Kiều tự mình chủ động gọi điện thoại, đối với cô, một người không giỏi với việc xã giao với người khác mà lại chủ động đưa ra lời mời với một người đàn ông thật sự vô cùng đáng sợ.
Đúng rồi, bọn họ còn đi dạo trung tâm thương mại một lần, còn…
Cô cắn môi không nghĩ tiếp nữa.
Chu Tiểu Á nhìn cô đang rất mê man, cũng không tiếp tục hỏi, chủ động nói: “Công ty tổ chức team building, cậu có muốn đi cùng không? Lão Đào kiến nghị cậu nên đi, nói muốn cậu giải sầu một chút.”
Kiều Kiều hỏi thời gian, địa điểm, nghĩ đến bản thân cũng không có việc gì liền đồng ý.
Chu Tiểu Á thật sự rất vui, “Không chừng lần này đi có lẽ sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên.”
Kiều Kiều cảm thấy buồn cười: “Chẳng lẽ trong núi lại còn có thể gặp được chân mệnh thiên tử sao?”
“Aizzz, ngộ nhỡ trong núi có yêu tinh thì sao.” Chu Tiểu Á chớp chớp mắt với cô, “Cái loại cực kỳ đẹp trai lại câu dẫn người khác, giống như là chồng Ba Vệ thì sao.”
Kiều Kiều lắc đầu, phàm là tâm tư thiếu nữ của Chu Tiểu Á chia được cho cô một nửa thì cô cũng không cần cùng bọn họ cuối tuần vào núi.
***
Địa điểm team building ở núi Yểu, địa điểm này không được coi là đứng đầu nhưng ở núi Yểu có một ngôi chùa cực kỳ nổi tiếng, có rất nhiều người sẽ đi tới đây để cầu nhân duyên và sự nghiệp, gần đến tết âm lịch, cũng không ít người muốn lên đó để thắp nén hương. Hơn nữa núi Yểu cũng là một địa điểm rất tốt để ngắm mặt trời mọc, biển mây bao phủ cùng với ánh mặt trời từng vòng từng vòng, ngẫm lại cảm thấy cũng rất chill.
Kiều Kiều còn nghi ngờ nho nhỏ, không phải Lão Đào muốn cho cô đi cầu quẻ sự nghiệp cùng với quẻ tình duyên đấy chứ?
Sáng sớm lúc tới địa điểm tập hợp, Lão Đào đã đứng ở phía xa xa, điểm danh một đám người, lúc nhìn đến Kiều Kiều liền “Hừ” một tiếng: “Trốn cũng đã lâu như thế, cuối cùng cũng lộ diện rồi sao?”
“Không trốn. Chỉ là, sợ thấy ngài.” Kiều Kiều với Lão Đào luôn liên hệ thông qua người làm trung gian là Chu Tiểu Á, đặc biệt một tháng gần đây kéo dài bản thảo thì đến cả tên Lão Đào cũng sợ nghe thấy, lúc này gặp mặt hận không thể tự mình súc thành một người vô hình, không bị Lão Đào để ý tới.
Tuy nói Lão Đào có chút hung dữ, nhưng cũng đã hợp tác với Kiều Kiều từ lâu, cũng biết Kiều Kiều là cái kiểu lúng túng kia, chỉ lên trên xe: “Đi lên đi, nhớ hỏi Tiểu Chu thuốc say xe.”
Kiều Kiều nghe thế liền cười, trước khi lên xe còn đưa cho Lão Đào một phần bữa sáng, “Cố ý mua cho cô này.”
Lão Đào vừa thấy, “Thế này là muốn tôi béo chết sao?” Ngoài miệng nói thế nhưng tay vẫn cầm lấy chuẩn bị đợi chút nữa ăn.
Chu Tiểu Á đã sớm lên xe chiếm chỗ, thấy cô lên xe, lập tức phất tay “Chỗ này.”
Kiều Kiều ngồi xuống mới nhẹ nhàng thở ra, Chu Tiểu Á cũng nghẹn cười, “Lão Đào còn chưa nói gì cậu mà, vui vẻ chưa?”
“Bỗng nhiên cô ấy tỏ ra thân thiết, tớ cực kỳ không quen.”
“Tật xấu.” Chu Tiểu Á nói: “Cậu bị cô ấy ngược thành thói quen sao?”
Một xe người nói ta nói đùa giỡn vui vẻ, xe chậm chạp mà tiến về núi Yểu, sâu trong núi, tầng tầng lớp lớp núi rừng trùng điệp, không khí cực kỳ tươi mát, toàn bộ đều là không khí trong lành. Đúng thật Kiều Kiều ít khi ra khỏi cửa, một lần duy nhất đi du lịch hình như còn là đi cùng mẹ Kiều tới Tam Á.
Đến khi đến chỗ nghỉ chân, phong cảnh cũng cực kỳ tốt, nhà gỗ được xây dựng ở giữa cây cối xanh tốt.
Lão Đào giao chìa khóa cho mọi người, sau khi sắp xếp hoạt động tự do sau đó, một tiếng sau tập hợp đi ăn cơm.
Chu Tiểu Á và Kiều Kiều đi dạo ở xung quanh, nhanh chóng đi đến ngôi chùa nổi tiếng trong truyền thuyết kia, một kiến trúc rất lớn, chỉ là ngửa đầu một cái, nhìn bậc thang thật cao kéo dài thực sự có chút kinh sợ.
Chu Tiểu Á hỏi: “Đi xem?”
Không khí trong núi mát mẻ hơn, Kiều Kiều mặc thêm một chiếc áo khoác có mũ, lúc này đôi tay đút túi híp mắt nhìn số bậc thang, có hơi chùn bước, “Nếu không thì, cơm nước xong rồi tới?”
Chu Tiểu Á một câu đã chọc trúng tâm tư của cô: “Cái thể chất này của cậu, bình thường vận động không đủ, cần phải huấn luyện nhiều hơn nhớ chưa?”
Kiều Kiều gật đầu mạnh mẽ, “Được được được.”
Ngày hôm sau cuối cùng vẫn bị Chu Tiểu Á kéo đi ngắm mặt trời mọc, sau đó lại đi tới miếu cầu sự nghiệp xóc quẻ, trên đường trở về Chu Tiểu Á còn trách cô: “Tới cũng đã tới rồi, thuận đường cầu một quẻ nhân duyên đi.”
Kiều Kiều không tin mấy thứ này, quẻ cầu sự nghiệp kia cũng chỉ vì thú vị mà thôi.
Tuy rằng một đoạn đường cực kỳ bình thản nhưng lúc trở về trạng thái tinh thần của mọi người đều rất tốt, dù sao cuộc sống thành thị có tiết tấu nhanh chóng, áp lực lại lớn, một chuyến tới đây cũng coi như là chữa lành.
Tài xế lái xe là một tài xế già có mười mấy năm kinh nghiệm, trong xe ầm ĩ, thì ông vẫn rất tập trung quan sát tình hình giao thông, đường núi chật chội cheo leo, lúc lái xe hoàn toàn phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, hết thảy đều ở trong một khoảnh khắc, trên núi bỗng nhiên có một âm thanh rầm rầm truyền đến, theo sau đó chính là đá cùng đất từ phía trên đang ào ào mà đổ xuống. Núi lở không hề dự liệu được, tất cả mọi người trong xe đểu bị dọa hoảng sợ.
Bên tai chỉ có âm thanh đất đá đang rơi xuống còn có tiếng chói tai hỗn độn, may mắn tài xế lái xe bình tĩnh lại mạnh mẽ phanh xe, khó khăn lắm mới tránh thoát nguy hiểm ở phía trước.
Nhưng đường vẫn bị chặt đứt, bọn họ bị chắn ở phía sau một đống chướng ngại vật.
***
“Có ai bị thương hay không?” sau khi kinh sợ qua đi, Lão Đào nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng lên xác nhận tình huống của mọi người, cũng may không có ai bị thương, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Lão Đào đi tới tìm tài xế để nghĩ cách. Chu Tiểu Á bị dọa cho sợ hãi, bàn tay nắm lấy tay Kiều Kiều đều run rẩy: “Mẹ nó, tim tớ đã thật sự nhảy ra ngoài rồi.”
Kiều Kiều cũng bị dọa sợ không nhẹ nhưng cô vẫn vỗ vỗ mu bàn tay an ủi cô ấy một chút.
Tài xế xuống xe quan sát tình huống phía trước, có mấy đồng nghiệp nam cũng xuống xe.
Kiều Kiều kéo cửa sổ xe bằng kính ra nhìn, lúc này đường cũ cũng không thể đi được, không sạt lở là do nguyên nhân gì tạo thành, có thể sẽ tiếp tục hay không, chỉ có thể tìm một con đường khác để đi.
Tài xế đi quay ngược trở lại, nói với mọi người: “Phía trước không có cách nào đi qua, hoàn toàn bị phá hỏng, xe không có cách nào đi thông qua đó.”
Có người đã gọi điện báo nguy để tìm kiếm cứu viện, nhưng lúc này mọi người cái này cũng không thể làm mới càng dày vò hơn.
Đang trong lúc hết cách xoay sở, bỗng nhiên có người ở phía xa xa hô lên: “Trong xe có người không?”
Tài xế nhảy xuống, chạy tới, rất nhanh vui vẻ mà vòng trở lại, “Được cứu rồi! Có người phát hiện chúng ta.”
Nhanh chóng có người từ trên núi đá bò qua, tầm 3 người đàn ông, không, bốn người, phía đằng sau còn có một người mặc quần áo màu đen, vóc dáng đặc biệt cao.
Người đi đầu nói với Lão Đào vài câu, hình như còn cho bà ấy xem giấy chứng nhận, Lão Đào hưng phấn mà nói với mọi người phía sau, “Bọn họ là cảnh sát.” Sau đó lại hô lên: “Mọi người đi theo bọn họ đi.”
Kiều Kiều từ trên xe đi xuống, có người đỡ cô một phen. Cô theo bản năng nói câu “Cảm ơn” đợi đến khi ánh mắt hai người giao nhau thì cô liền ngây ngẩn cả người.
Anh mặc quần áo màu đen khiến khuôn mặt càng thêm thâm trầm, có lẽ trong núi không khí khá lạnh nên sắc mặt anh trắng hơn bình thường rất nhiều. Sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, ngón tay nắm cánh tay cô thoáng dùng sức, Lâm Viễn Chu nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Vốn hô hấp Kiều Kiều vẫn đang dồn dập, dường như trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Anh duỗi tay đội mũ áo lên đầu cho cô, sau đó ánh mắt cô liền lướt tầm mắt qua dừng ở trên người những người khác.
Dẫn đầu chính là vị cảnh sát hình sự có chút lớn tuổi, nghe Lâm Viễn Chu gọi ông ấy là Lão Trịnh, Lão Trịnh mang theo mọi người đi bảy tám vòng, thế mà thật thần kỳ tìm được một con đường nhỏ, nhìn thế này thì ông hắn là dân bản xứ, cực kỳ quen thuộc với địa hình nơi này.
Mọi người yên tĩnh chờ ở cạnh con đường nhỏ, Kiều Kiều quay đầu lại nhìn về hướng của chiếc xe, Lâm Viễn Chu vẫn còn chưa trở về…
***
Đang lúc mọi người cho rằng sự cố bắt đầu lắng xuống, lần thứ hai trên núi truyền đến tiếng vang rất lớn, bọn họ đang ở nơi rất an toàn, cũng không nhìn thấy tình huống ở bên kia, nhưng nghĩ thôi cũng biết là núi lần thứ hai bị sạt lở.
Lão Trịnh mắng một câu thô tục, lập tức quay trở về, Kiều Kiều cũng kinh sợ mà nắm chặt tay.
Anh, xin đừng có việc gì...
Qua không tới một hồi, bên người liền có người quay về, Kiều Kiều vốn còn đang cùng Chu Tiểu Á ngồi xổm ở ven đường, nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên.
Trong đám người kia thì Lâm Viễn Chu là người dễ thấy được nhất, Kiều Kiều một chút đã thấy được anh. Anh đang nói chuyện cùng Lão Trịnh.
Kiều Kiều theo bản năng mà chạy tới, chờ tới trước mặt anh, rồi lại không biết muốn nói cái gì. Cô thậm chí không biết bản thân vì sao lại vội vàng mà chạy tới như thế.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lão Trịnh cũng hoài nghi mà nhìn qua nhìn lại, cuối cùng nhíu mày: “Cái đó, tay đội trưởng Lâm bị thương” Thời điểm này mà mắt đưa mày lại có phải cũng không quá biết chọn thời cơ hay không.
“Bị thương?” Kiều Kiều muốn nhìn vết thương của anh, đột nhiên lại không dám đυ.ng vào, chỉ có thể hoảng sợ mà hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.” Anh nói xong, không biết sao lại bổ sung một câu “Bị thương ngoài da thôi.”
“Cái đó, không phải là do giúp vị phu nhân kia chắn hay sao?” Lão Trịnh chỉ Lão Đào phía sau đang được đồng nghiệp đỡ chậm rãi đi tới. Bước chân đều có chút hoảng sợ. Thân là chủ biên, có lẽ bà muốn đảm bảo an toàn của mọi người cho nên sắp xếp bản thân cuối cùng, không nghĩ lại sẽ đối mặt với nguy hiểm lần nữa.
Cuối cùng đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lão Trịnh đi tới thôn phụ cận, Sau đó lại nghe nói là do thôn dân trộm khai thác quặng thạch trên núi dẫn tới núi bị sụt lún nghiêm trọng, tuy không xảy ra sự cố quá lớn nhưng cũng không tránh khỏi việc phải gánh trách nhiệm.
Bọn họ được sắp xếp ở sở tài nguyên môi trường của thôn, lão Trịnh liên hệ xe, Kiều Kiều ở trong đám người tìm kiếm một lát, cuối cùng nhìn thấy Lâm Viễn Chu đang ngồi trong góc treo cánh tay.
Ngăn cách với đám người, anh rất yên tĩnh mà ngồi chỗ đó, thế mà còn đang hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không gian, biểu cảm trên mặt có chút chết lặng.
Kiều Kiều đi về phía anh.
Bởi vì lý do anh đang ngồi, nên không thể không ngẩng đầu lên để nhìn cô.
Thấy cô vẫn luôn không rõ ý tứ mà nhìn chằm chằm mình, anh bình tĩnh, ngón tay đang kẹp điếu thuốc cầm lên: “Miệng vết thương có chút đau. Tôi hút một chút.”