Chương 20

(Nội dung tiếp theo của chương 6)

Tuy rằng ở trường học cô luôn phải giao lưu với đám trẻ này nhưng đứa trẻ trước mắt này vẫn khiến Kiều Kiều cảm thấy khẩn trương, “… Hi.”

“Hi.” Chỉ là nhóc con một chút cũng không cảm thấy luống cuống, thậm chí có chút quen thuộc, nghiêng tới lưng ghế phụ lái, tò mò hỏi: “Cô chính là người bạn kia của đội trưởng Lâm à?”

Người bạn kia?

Kiều Kiều không biết Lâm Viễn Chi giới thiệu về mình như thế nào nhưng nghĩ tới cũng không phải là cái loại thân phận bạn gái cũ khiến cả hai đều xấu hổ, mỉm cười gật đầu nói: “Đúng thế.”

“Cháu tên là Nông Tử Ngang.” Không biết vì sao, Kiều Kiều cảm thấy sau khi mình nói xong chữ “đúng” kia, ánh mắt nhóc con vậy mà lại nhiều thêm vài phần khâm phục? Thậm chí cực kỳ trịnh trọng mà vươn tay tới: “Chúng ta sau này chính là bạn bè!”

Tuy không rõ nội tình, Kiều Kiều vẫn nghiêm túc bắt tay với nhóc con, bàn tay nhỏ của đứa nhóc nên có độ ấm, điều này làm cho thần kinh căng chặt của cô thoáng nới lỏng ra một chút, mỉm cười nói: “Cô tên là Kiều Kiều.”

Nhìn một cái? Nông Tử Ngang có chút kinh ngạc: “Tên của cô thật thú vị.”

Thú vị…? Kiều Kiều lần thứ hai cảm thấy mơ hồ, thật sự không biết cái sự thú vị này ở chỗ nào…

“Mẹ cô đặt cho cô à?”

“Đúng thế.”

Nông Tử Ngang thầm chấp nhận, “Mẹ cô nhất định là một người cực kỳ thú vị.”

“À, cảm ơn.” Tuy rằng cảm thấy mẹ Kiều là một người đáng yêu thú vị nhất trên thế giới này nhưng cô thật sự không thể hiểu được đây là cái đoạn đối thoại gì.

***

Chiếc xe rời khỏi tiểu khu, trừ việc hỏi Kiều Kiều địa chỉ lớp học bổ túc kia thì Lâm Viễn Chu không nói nhiều lời gì nữa. Thế nhưng Kiều Kiều thật sự lại rất hưởng thụ cái khoảng không yên lặng này, đối với cô mà nói, luôn luôn là thích hơn. Chỉ là Nông Tử Ngang ở ghế sau trừ sự hưng phấn vừa rồi, sau đó biểu hiện ra sự trầm mặc hiếm có, hoàn toàn khác với những đứa nhóc bướng bỉnh trong lớp Kiều Kiều.

Cô nhìn qua từ kính chiếu hậu, vừa hay thấy được hai bên lông mày của đứa trẻ đều nhăn lại, vẻ mặt u sầu.

Kiều Kiều chỉ nghĩ là do nhóc con đang không vui vì phải đi học bổ túc, cho nên tâm trạng cũng không tốt. Nhưng nhóc con kia lại liên tục nhìn giờ trên điện thoại, mỗi lần xem thì lông mày nhăn càng sâu.

Xuất phát từ tu dưỡng của nghề nghiệp, Kiều Kiều muốn hỏi một chút đứa này trẻ này có phải có chút không vui hay không, nhưng lại cảm giác bản thân lúc này vẫn xem như là một người xa lạ, tuy nói đứa nhóc vừa rồi đã rất nhiệt nhìn mà phát tới tín hiệu muốn làm bạn nhưng nếu thực sự hỏi đến chuyện buồn của nhóc con này thì dù sao vẫn có chút không ổn lắm.

May mắn người đàn ông bên cạnh vẫn luôn im lặng kia cuối cùng cũng ở miệng: “Phải đi báo danh lớp bổ túc nên không vui?”

Nông Tử Ngang nghiêm túc mà lắc đầu.

“Thi lại không tốt sao?”

“Vì sao lại nhắc lại!” Tự trọng nho nhỏ của nam tử hán đã chịu mạo phạm, sau khi liếc mắt nhìn Kiều Kiều, tức giận phủ nhận, “Không phải.”

Dường như sự nhẫn nại của Lâm Viễn Chu đã cạn, hoặc chắc chắn Nông Tử Ngang sẽ tự mình mở miệng nói nên liền chuyên tâm mà lái xe, không tiếp tục để ý đến thẳng bé nữa.

Sau một hồi, Nông Tử Ngang quả nhiên không thể chịu được mùi vị bị xem nhẹ, cả giận nói: “Cháu thất tình!”

“…” Bên trong xe nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh, hai người mới nửa tháng trước trải qua lần chia tay đầu tiên trong cuộc đời, sôi nổi mà chìm vào trong trầm mặc.