Tháng 5 ở Thanh Châu cuối cùng cũng nghênh đón trận mưa đầu hạ, hạt mưa lớn từng giọt từng giọt lộp độp mà đáp xuống mái cửa sổ, tiếng vừa to vừa mạnh. Người đàn ông đối diện sau khi uống một ngụm trà cuối cùng, buông cốc xuống, thân sĩ lịch sự mà hỏi thăm: “Có cần tôi đưa cô về không?”
Kiều Kiều thu hồi bàn tay đặt trên bàn, lắc đầu nói: “Không cần phiền phức như thế đâu.”
Người đàn ông cũng không kiên trì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau mới gật đầu: “Thế tôi đi trước.”
Theo bản năng anh định nói câu “Hẹn gặp lại” nhưng nhanh chóng đoán được tình cảnh này cũng không quá phù hợp, vì thế hơi gật đầu một cái, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy rời đi.
Thẳng đến tận khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Kiều Kiều mới nhẹ nhàng thở ra.
Một hơi này đã nhịn một lúc rồi, khiến lòng bàn tay cô cũng đã ẩm ướt.
Chia tay là một kỹ thuật sống còn, càng miễn bàn là đối với cô, một người chỉ độc thân từ trong bụng mẹ, hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên học cách từ chối người khác. Vừa rồi nói ra mấy chữ “Chúng ta không quá phù hợp” kia quả thật hao tốn hết nhiều thể lực như thế.
Kiều Kiều và đối phương là thông qua phương thức xem mắt mà quen biết, bạn của mẹ cô giới thiệu, trước đó cô cũng đã gặp qua không ít đối tượng xem mắt khác nhau nên đương nhiên cũng có các loại trải nghiệm kỳ lạ.
Cái người vừa rồi, nói thật thì, bất kể phần cứng hay phần mềm đều là người tốt nhất trong đám đàn ông này.
Không, dùng cách nói của bạn thân Chu Tiểu Á thì hẳn là xem như cấp bậc nam thần.
Đáng tiếc, công việc của đối phương khiến cô không quá vừa ý.
Anh là cảnh sát hình sự.
Kiều Kiều đối với bất kể ngành nghề gì đều không hề có chút thành kiến, cho nên cũng rất nghiêm túc mà qua lại với đối phương. Nhưng hai người mới chỉ hẹn hò có vài lần mà đều bởi vì nguyên nhân công việc phải nhanh chóng kết thúc, đề tài nói chuyện cũng cực kỳ ít ỏi.
Hơn nữa bản thân Kiều Kiều cũng có vấn đề, thật sự là đối mặt hai giờ thì chỉ bằng tiết tấu trong mười phút.
Kiều Kiều cũng đã tới tuổi thích hợp kết hôn, tư tưởng truyền thống, chỉ nghĩ muốn một tình cảm yên ổn. Vì thế sau khi cẩn thận suy xét, cuối cùng đưa ra lời chia tay với đối phương, tuy rằng cũng không cảm thấy hai người đã xem như đang trong quá trình “yêu đương”.
…. Chắc là vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu nhỉ?
Không biết nghĩ tới cái gì, hai bên má trắng nõn của cô nổi lên một chút màu hồng khả nghi, nhưng không kịp nghĩ sâu xa, điện thoại đặt ở một bên có tin nhắn wechat gửi tới.