"...Có những câu hỏi không nhất thiết cần lời giải đápBởi vì có những câu trả lời chỉ có thể cảm nhận bằng tâm ..."Nắng hôm nay đặc biệt hơn mọi khi một chút, ấm áp hơn vài phần, có lẽ bởi vì anh đang được tựa đầu vào l*иg ngực người mình thương yêu.
Đêm qua sau khi đứng thật lâu trên đồi cỏ nhỏ ấy, Húc Thừa Huân không nói lời nào, trực tiếp mang anh về nhà mình.
Ban đầu Húc Thường Thanh còn sợ hãi phải đối mặt với cha mẹ, thật may mắn hắn đã sớm ra ngoài sống riêng.
Khi nhìn thấy anh thở phào nhẹ nhõm khi bước vào nhà, Húc Thừa Huân mới ôn nhu mỉm cười "Không cần khẩn trương, chỉ có hai chúng ta !"
Nghe được câu này, tim anh vô thức đập loạn, hai má cũng ửng đỏ ngượng ngùng, có chút không tin được, giống như đang mơ vậy "Cái... Cái kia... mẹ thực sự đã đồng ý sao ?"
Hắn im lặng không hồi đáp, đơn giản cầm lấy tay anh, dẫn anh vào trong "Là anh nghĩ quá nhiều thôi !"
' Là phủ nhận hay là khẳng định ? ' Húc Thường Thanh cảm giác hụt hẫng dâng trào không có lý do, anh quá ấu trĩ, lại đi chấp nhất nhiều như vậy.
Đêm qua cứ như vậy và trôi đi, anh nằm trong lòng hắn, hưởng thụ ấm áp mà ngủ cho tới bình minh.
Tiếng chim ngoài cửa sổ đánh thức anh khỏi mộng đẹp, Húc Thường Thanh thức giấc, nhìn thấy người bên cạnh còn đang mơ màng ngủ, thần thái so với mọi khi khác hẳn, không có lãnh đạm đáng sợ, chỉ có nét hiền lành như cậu thiếu niên mới lớn. Anh chợt nhận ra... hắn cơ bản chưa từng thay đổi, ngoại hình hay tính cách đều là như trước đây.
Mải mê ngắm nhìn, không phát hiện ra người kia đã thức giấc, cho tới khi nghe thấy giọng nói còn đang ngái ngủ của hắn "Chào buổi sáng !"
"A ! Chào buổi sáng ! Anh động làm em thức giấc sao ?"
Húc Thừa Huân vòng tay sang ôm lấy anh, hai mắt híp lại cười đến vô cùng vui vẻ "Không phải !" nói rồi kề môi tới đặt lên trán anh một cái hôn chào buổi sáng.
Húc Thường Thanh thẹn thùng rúc đầu vào chăn "Đừng ... Đừng như vậy, anh thực sự rất ngượng :(("
"Haha ! Thật không ngờ bao năm qua anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn hay ngượng ngùng, còn rất ngốc nữa !"
Húc Thường Thanh bất bình dẩu môi tự lẩm bẩm với mình "Anh mới không phải là đồ ngốc !"
Hắn không báo trước nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đó... hắn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên trong đó, hài lòng lại tiếp tục nở nụ cười "Tôi hôm nay vô cùng vui vẻ, phi thường vui vẻ !"
Không chịu nổi nữa ! Anh thực sự thực sự ngượng muốn chết ! Đẩy hắn ra, nói "Anh , anh quên mất còn phải đi làm, anh đi rửa mặt đây !"
Mấy giờ rồi ? Hiện tại anh mới nhớ tới mình còn phải đi làm sao ?
Trạch Uý ở công ty hết ký hợp đồng đến họp ban quản trị, gần nửa tháng này không ngày nào là y không phải quần quật làm việc từ sáng đến đêm.
Bởi lẽ công ty đối tác lớn nhất không báo trước trực tiếp xoá bỏ hợp đồng, chấp nhận bồi thường chứ không chịu tiếp tục hợp tác, mà công ty y mọi thứ nguyên liệu đã mua xong cả chỉ chờ bắt tay vào làm, hiện tại huỷ hợp đồng rồi, phải làm thế nào xử lý mớ hàng hoá này ?
Gây ra loại chuyện này không ai khác chính là tập đoàn Đoả Ly, mà Trạch Uý gần đây mới điều tra ra người đứng đầu tập đoàn ấy là Húc Á Nhạc, người nhà họ Húc tuyệt nhiên đối với y mà nói chính là một mối nguy hại lớn mà.
Lục Hướng Thiện từ bên ngoài đi vào cẩn cẩn dực dực giống như vừa sợ bị mắng vừa làm Trạch Uý mất hứng, cậu đem văn kiện đặt lên bàn, mặt khác lại lớn gan nói "Nếu mệt mỏi... hay là anh nghỉ một chút đi !"
Y ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt lãnh băng đáng sợ "Cũng không phải chuyện của cậu !"
"..."
"Ra ngoài đi ! Tôi cần yên tĩnh !"
Lục Hướng Thiện buồn bã ra ngoài, tự trách mình quá nhiều lời, nếu như y chán ghét mình vậy phải làm sao đây ?
Trạch Uý ngồi lại phòng làm việc, suy nghĩ thật lâu mới gọi cho một người.
"Rốt cục mày muốn gì ?"
"Có chuyện gì ?"
"Đừng giả vờ nữa ! Đều là do công ty mày làm ra cả ! Đồ hèn !" Trạch Ý tức giận gằn từng chữ.
Đối phương lại như là không hiểu lắm "Rốt cục tao đã làm gì mày ? Rõ ràng mấy tháng này tao còn chưa nhận hợp đồng gì với công ty của mày !"
"Giỏi lắm ! Mày giỏi lắm ! Mày thắng rồi ! Nhưng mày phải nhớ rằng cho dù mày có làm gì đi nữa, tao cũng sẽ không giao Thường Thanh ra để cho mày tổn thương cậu ấy lần nữa !"
Húc Thừa Huân hừ nhẹ một tiếng "Ngông cuồng !"
Trước khi tắt hắn tắt máy, Trạch Uý rõ ràng còn nghe được thanh âm vô cùng quen tai, người kia hỏi Húc Thừa Huân "Có chuyện gì vậy ?"
Thời khắc đó... Trạch Uý biết mình đã thất bại hoàn toàn, mất đi tất cả vào tay Húc Thừa Huân. Hay nói đúng hơn là y chưa từng có được thứ gì cả, nhất là Húc Thường Thanh.
Xem ra khi đã thương yêu một người thật không dễ dàng buông bỏ, đó là tình cảm Húc Thường Thanh đã dàng cho đứa em trai của mình. Cũng chính là tình cảm của Trạch Uý dành cho anh.
Vĩnh viễn vĩnh viễn là một loại chấp niệm. Cho đến khi buông bỏ được rồi thì lại trở thành một vết hằn sâu trong hồi ức. Đó hoàn toàn không phải là vết thương, bởi vì người ngoài cuộc cô độc một mình làm sao có tư cách thụ thương ?
Trạch Uý nói Húc Thường Thanh ngốc nghếch, cả đời chỉ biết hướng về Húc Thừa Huân. Nhưng ít ra Húc Thừa Huân cũng đã cho anh loại cảm giác đã từng được yêu. Còn y thì sao ? Cả đời chỉ hướng về một mình Húc Thường Thanh, mặc dù anh chẳng cho y chút hy vọng nào.
Hai con người yêu và đến được với nhau phải dựa vào duyên và nợ. Đáng tiếc bọn họ cái gì cũng không có ...
Hiện tại một dấu hỏi rất lớn đang quay quẩn trong đầu Trạch Uý.
Nên buông tay hay cố chấp níu giữ đây ?