Chương 26

Mùa thu chính là thời khắc mà lá phong bắt đầu rụng, hàng ghế gỗ ngoài công viên đã sớm bị lá phong bao phủ nhuộm thành một màu cam bắt mắt.

Húc Thường Thanh đi siêu thị mua thức ăn về, thấy thời gian vẫn còn sớm nên dạo một vòng đến công viên, tay nhanh chóng đã đem đám lá phong kia phủi xuống.

Trong công viên thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân qua lại, ánh mắt bọn họ nhìn anh - một kẻ FA vào mùa thu lãng mạn như vậy không khỏi có chút đáng thương.

Mặc kệ bọn họ, anh vẫn thản nhiên ngậm lấy cây kem mát lạnh vừa mua từ siêu thị, đột nhiên nhìn thấy được ở phía TV lớn nơi quảng trường đông đúc người qua lại kia đang phát sóng một bản tin.

Tập đoàn kinh doanh bất động sản Thương Nghị công khai thông tin của người thừa kế, cũng không rõ về lĩnh vực này lắm, anh chỉ là nghe thấy cái tên kia có chút quen tai.

Cúi đầu cắn thêm một miếng kem nữa, lại nhìn về phía bên kia, hình ảnh của một người đàn ông lịch lãm xuất hiện, phong thái của anh ta chính là một loại phóng lãng lãnh đạm, ánh mắt đó đủ khiến cho biết bao nhiêu người trầm luân vào.

Cảm nhận được tim mình nhói lên một cái, Húc Thường Thanh không dám lại nhìn vào màn hình TV phía bên kia nữa, trực tiếp đứng dậy phủi phủi mấy cái lá phong vô tình rơi trên người mình xuống, xách túi đồ ban nãy vừa mua được dự định rời khỏi.

Như một loại ma thuật, người vừa xuất hiện trên màn ảnh kia lúc này lại xuất hiện trước mặt anh, viền mắt đã sớm ửng đỏ của Húc Thường Thanh một lần lại một lần mở ra lớn hơn, anh nhìn người trước mặt nhìn đến ngây ngốc.

Bàn tay đang cầm mấy túi đồ cũng bất giác trở nên vô lực...

"Thật trùng hợp ! Có thể cùng tôi đi uống chút gì đó không ?" Húc Thừa Huân tựa tiếu phi tiếu, từng chút một dùng loại ôn nhu kỳ quái cầm lấy cổ tay anh.

Húc Thường Thanh sợ hãi cúi đầu, không dám lại nhìn vào đôi mắt đầy cường ngạnh kia nữa, một bên rụt tay lại "Ừm, ngại quá, tôi còn có việc..."

Hắn không có dễ dàng như vậy bỏ qua mà thật nhanh bước đến giữ lấy anh, miệng buông ra một câu nói nửa đùa nửa thật "Không thể gặp riêng tôi nếu không có mặt ông bà ở đây, điều này là Trạch Úy đã dạy anh có đúng hay không ? ANH TRAI !"

Anh nhịn không được mà khẽ run rẩy, mặt đã sớm trắng xanh không còn chút thần thái nào "Đừng... Đừng nói bậy !"

"Vậy tại sao anh không thể đi cùng tôi vậy ? Anh..."

"Đủ rồi, vốn dĩ chúng ta không nên gặp nhau !"

Hắn không bộc lộ ra cảm xúc thật của mình, chỉ cười đến xán lạn "Đừng nói với tôi là chuyện năm xưa anh còn nhớ ?! Lúc tôi nói tôi thích anh..."

Húc Thường Thanh thừa nhận, mình không thể nào đối mặt với loại tình cảnh này, lật đật cúi đầu mấy cái liền "Xin cậu ! Buông tha tôi ! Tôi chịu không nổi loại ngữ khí này !"

Do anh đang cúi đầu nên không nhìn thấy được cái chau mày đầy phẫn nộ từ Húc Thừa Huân, hắn nhớ tới nụ cười mà mình đã nhìn thấy anh dùng nó đáp lại câu nói đùa của Trạch Úy khi vừa gặp lại anh không khỏi nổi lên tức giận "Anh tại sao tất cả chuyện cũ đều nhớ, lại không nhớ tôi từng nói, tôi ghét nhất chính là nghe anh van xin !"

Không nói thêm lời nào nữa, Húc Thường Thanh dường như vừa phát hiện ra, nơi cổ tay có liên đến trái tim, nên khi bị hắn gắt gao nắm chặt tay như vậy, tim anh cũng đau đến nghẹn, tất cả anh đã muốn quên đi nhưng tại sao khi gặp hắn mới biết được... Quá khứ dù có thế nào đi nữa cũng là những điều đã xảy ra.

"Tôi đều đã quên, đừng nhắc lại nữa, nếu cậu ghét tôi, tôi nhất định sẽ biến khỏi tầm mắt của cậu, có được không ?"

Thành khẩn như vậy rồi, thứ mà anh nhận lại chỉ là cái hừ lạnh của Húc Thừa Huân, hắn nghiến răng phun ra từng chữ "Tôi có chuyện muốn nói, đừng ở đây diễn kịch cho thiên hạ xem nữa !"

"Tôi không..."

"Có phải anh muốn bọn họ đều nghe thấy hết chuyện của chúng ta ? Trước kia... bây giờ ?" hắn nói khẽ vào tai anh, rõ ràng giọng điệu vô cùng êm dịu nhưng từ ngữ lại đầy tính đe dọa.

Không hiểu mình ngồi vào xe của Húc Thừa Huân bằng cách nào, nhưng hiện tại anh bắt đầu có chút hối hận "Có chuyện gì, cậu mau nói đi !"

Hắn mỉa mai cười"Đừng tỏ thái độ như vậy, tôi nhớ trước đây anh từng nói thích tôi, tại sao bây giờ lạnh lùng như vậy ?"

Cái gì cũng không trả lời được, Húc Thường Thanh chỉ biết nắm chặt túi nilon trong tay, nắm đến quai túi nhăn thành một đoàn, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo nhưng mồ hôi không ngừng tuôn ra "Đừng nhắc chuyện quá khứ, khi đó là tôi sai, xin lỗi !"

"Tại sao anh lại bao che cho tôi ?"

"Tôi không có bao che cho cậu !"

"Vì mẹ nói, nếu để chuyện tôi cưỡng bức anh lọt ra ngoài, tương lai của tôi sẽ bị hủy hết, hay vì bà ấy bảo nếu anh dám không nhận lỗi sẽ làm cho anh phải hối hận ?" giọng nói của hắn cứ như gió mà thoang thoảng bên tai anh.

Húc Thường Thanh nghe đến sóng mũi cay xè, hai vai kìm không được mà khẽ run rẩy, đè nén lại cảm xúc đang chực chờ dâng trào của mình, anh cúi đầu "Đều là tôi hèn nhát, tôi sợ tất cả, sợ nói ra bà ấy sẽ làm hại tôi !"

Đúng vậy, anh hèn nhát lắm, đến nỗi sự thật cũng không nói ra. Khi xưa anh cùng mẹ nói về chuyện này, hắn đã đứng bên ngoài nghe được tất cả, bà ấy rõ ràng chỉ nói rằng "Nếu mày để cho người khác biết được chuyện Tiểu Huân làm ra loại này, mày nói xem bộ mặt của Húc gia biết để ở đâu ? Còn tương lai của con trai tao nữa ! Đều sẽ bị hủy hết..."

Hắn cũng không phải không nhìn thấy được, qua khe cửa khép hờ kia là gương mặt tiều tụy vương đầy nước mắt kia của anh, cũng khóc nhiều đến nỗi không thể nào khóc thêm nữa, hắn biết mình vô dụng lắm. Vậy nên mới cố gắng để đạt được như ngày hôm nay.

Húc Thừa Huân muốn quay về để tìm anh, đáng tiếc tâm của anh đã bị gã đàn ông xấu xa Trạch Úy kia cướp mất, hắn phải làm sao mới tốt đây ?

"Tôi đưa anh về !"

(Hiện tại D sẽ đăng truyện này bên web: vinote.vn (k biết ghi đúng k) nữa nheee :3 ở bên đó sẽ có chap mới sớm hơn bên này 5 ngày, ai rảnh qua đó chơi v D tiếp nhe :3 tuy nhiên tuy nhiên, truyện mới của D bên này vẫn cập nhật bình thường ahihihi, chỉ riêng truyện này mới up bên kia trc hoy nhen ;) )