Có lẽ...tôi yêu anh trai của mình mất rồi.
Sửa sang lại trang phục, lau nốt số kem còn lại trên tóc, tôi mở cửa bước ra với vẻ mặt hiên ngang, cũng may là bữa tiệc mới diễn ra ít phút trước.
Chào đón tôi là một loạt tiếng xì xào và chỉ trỏ này nọ.
- Đây chẳng phải là em gái tin đồn của Lâm Tổng hay sao?
- Vừa lúc nãy thấy cô ấy bỏ về cơ mà, sao giờ lại...?
- Ôi tôi còn tưởng con bé đó là nhân viên nhà hàng cơ đấy!!
Và còn rất nhiều nhưng tôi hơi sức đâu mà quan tâm đến lũ đó, cái lũ nịnh hót anh trai tôi chỉ để ăn thêm chút tiền lương.
- Đây rồi! Tưởng không thèm ra cơ chứ!!
Nguỵ Tà sấn sổ ra chỗ tôi như cái cách mà anh vẫn hay làm.
- Ra kia, anh có cái này muốn nói với em.
Rồi anh kéo tôi ra cái bục nhô lên ở trung tâm bữa tiệc, kể ra cũng hơi có lỗi vì đây là sinh nhật của Thiên Ngân, trong khi nó đang muốn tôi biến mất thì Nguỵ Tà lại xuất hiện và cứu vớt tôi ra khỏi chỗ ấy, nhưng kệ đi, con bé bị vậy là đáng lắm.
- Chị còn dám vác mặt ra đây?
Thiên Ngân chạy ra chặn đầu tôi và Nguỵ Tà, nó có ý muốn kéo chồng nó và tôi ra khỏi nhau.
- Đây là buổi tiệc của tôi, nếu tôi không cho phép thì chị cũng không có quyền được xuất hiện.
- Nhưng anh là người trả tiền cho buổi tiệc này đó em gái.
Nguỵ Tà chặn họng nó bằng một chất giọng lạnh băng, anh tiếp tục kéo tôi lên cái bục nhỏ nhắn ấy, anh nói lớn.
- Hôm nay tôi có chuyện đặc biệt quan trọng muốn thông báo với tất cả các người!
Dù cho là ai đứng trước mặt đi nữa thì anh vẫn chẳng bao giờ bỏ được cái kiểu ăn nói hách dịch đó cả, nhưng tôi thích.
Nguỵ Tà cúi xuống tai tôi nói nhỏ.
- Vợ à, em sắp là của anh rồi.
Tôi giật thột, Nguỵ Tà nhầm người thì phải, con bé Thiên Ngân đứng cạnh thì nhảy cẫng lên, mặt nó hớn hở.
- Thông báo nhanh đi anh! Bố mẹ em cũng ở đây đó!!
Nguỵ Tà cầm lấy tay tôi nắm chặt, tay kia thì nhẹ nhàng đẩy Thiên Ngân xuống một cách cực kì lịch sự.
- Đây sẽ là vợ tôi.
Tất cả mọi người ồ lên theo cách mà họ vẫn hay làm mỗi khi gặp điều gì đó ngạc nhiên lắm, riêng con bé Thiên Ngân thì tức tối mà la hét ầm ĩ.
- Anh điên à?? Em mới là bạn gái của anh cơ mà?!
Bản thân tôi thì vẫn chưa xử lý hết được vấn đề, tôi bất giác rút tay ra.
- Anh thần kinh à? Chuyện này là sao?
- Anh đã nói là cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi mà.
Đúng là Nguỵ Tà đã nói điều đó rất nhiều lần nhưng chuyện này thật sự không ổn một tí nào, bọn tôi không thể nào yêu nhau được.
- Em không đồng ý.
Nguỵ Tà có vẻ chẳng quan tâm đến lời tôi nói, anh lúc nào cũng thế, chỉ cần biết đến thứ mà mình thích.
- Nhưng chẳng phải hai người là anh em sao? Và cả tiểu thư Thiên Ngân nữa?
Nguỵ Tà lừ mắt khiến người hỏi co rúm lại, giờ thì tôi đã biết cái quyền uy của Lâm Tổng mà người đời hay đồn đại là như thế nào rồi.
- Anh thích bạn gái cũ của tôi à? Nếu thích thì nói một tiếng, tôi sẽ nhường lại cho.
Nhìn người kia lúng túng mà tôi không khỏi buồn cười, đúng là Nguỵ Tà có khác, nói gì cũng làm người ta phải sợ sệt.
Tôi quay ra nhìn Thiên Ngân mà khẽ lo lắng, ánh mắt hằn học đầy căm thù của nó và hai vợ chồng trung niên đứng cạnh làm tôi sợ, tôi sợ rằng nó sẽ phá hoại cuộc sống của tôi...và của Nguỵ Tà.
Nhưng tôi không thể nhu mì mãi được, tôi sẽ đấu tranh với nó đến cùng, không phải vì sự nổi tiếng, cũng không phải vì tiền mà là vì tình yêu của tôi, của Lâm Cao Mai này.