Chương 11

"Mẹ à...con nhớ mẹ."

Đáng lẽ tôi sẽ lẩm bẩm thêm vài câu nữa nếu không có tiếng gõ cửa bên ngoài, kể cũng lạ, dù sao đây cũng là nhà vệ sinh chung của nhà hàng, lịch sự tới đâu thì cũng không nhất thiết phải làm thế.

"Rầm...rầm...rầm..."

Tiếng gõ cửa đã trở thành tiếng đập mạnh, nó làm tôi giật mình.

- Vào...vào đi ạ...

Cánh cửa bật mở, lững thững đi vào là nguyên một bóng đen trùm kín mặt, chỉ chừa lại hai con mắt.

- Ơ...trong này không có ai đâu ạ...chị cứ tự do mà quẩy đi...

Không hiểu sao tôi có thể phun ra câu ấy trong khi bản thân mình cũng chẳng khác gì bọn vừa chui ra từ lòng đất cả.

Thấy người kia tỏ vẻ không muốn dùng gì mà cứ nhìn chằm chằm vào người tôi, hình như họ cười.

- A em vừa bị ngã thôi ạ, chị đừng để ý.

Người bên kia gật đầu rồi chui tọt vào một buồng vệ sinh.

Nghe lỏm là mất lịch sự nhưng tôi rất muốn biết người kia đang làm gì vì họ thực sự rất bí ẩn, bí ẩn kiểu đặc biệt, và cái lọt vào tai tôi đầu tiên chính là một giọng nam pha chút cọc cằn.

- Giấy vệ sinh đâu hết rồi?

Tôi ngay lập tức lùi ra xa, trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ.

- Có lẽ nào là biếи ŧɦái?

- Biếи ŧɦái cũng chẳng thèm sàm sỡ cái bộ dạng ngu ngốc của em hiện giờ đâu!!

Giọng nói quen thuộc này thì không lẫn đi đâu được, Nguỵ Tà bước ra cùng với bộ đồ "nilon" lúc nãy anh dùng để trùm cả cơ thể.

- Gõ cửa chỉ là hành động kiểm tra thôi, chứ anh không bị điên.

Nguỵ Tà dựa vào dãy bồn rửa mặt rồi khoanh tay đứng nhìn tôi mà cười.

- Anh cười cái gì?

- Ầy, em gái của anh mà ăn mặc thế này là không ổn rồi, thay đồ mới xong ra ngoài kia với anh, anh có chuyện cần thông báo.

Hai từ "em gái" sao mà nó chua chát quá.

- Anh đi ra đi, em không muốn.

- Thôi nào, ngoan, nghe lời anh.

Nguỵ Tà xoa đầu, anh nhét vào tay tôi bộ đồ mới rồi mở cửa bước ra ngoài.

- Không ai có quyền làm em tổn thương hết, tin anh đi, sẽ chẳng có ai dám làm em buồn thêm lần nữa đâu.

Tôi thở dài nhìn xuống cái váy trên tay, một cái váy trắng tinh có điểm thêm một chút vải ren màu hồng nhẹ, y như váy của cô dâu ấy.

Nhắc đến cô dâu mới nhớ, hôm nay Nguỵ Tà mặc bộ suit đen nhìn như Edward Cullen trong Twilight vậy - một diễn viên điển trai mà tôi cực kì thích.

Tôi hí hửng chốt cửa chính của nhà vệ sinh lại rồi lột hết quần áo ra để xỏ người vào cái váy tuyệt đẹp ấy, tối nay tôi sẽ là "cô dâu ké" của Nguỵ Tà.

Khoan, hình như tôi biết bản thân mình bị làm sao rồi.

Cái cảm giác lâng lâng mỗi khi Nguỵ Tà quan tâm tôi, cái cảm giác ghen tuông vô cớ khi thấy anh thân thiết cùng con bé Thiên Ngân đó...và cả cái cảm giác hạnh phúc chạy dọc cơ thể mỗi lần ân ái với anh...

Có khi...tôi yêu anh trai của mình mất rồi.