Chương 36 : Chúng Ta Nên Dừng Lại

#Mị Nguyệt

***

"Sẽ có người nhìn thấy..."

Bối Nhã Kỳ đỏ mặt đẩy Thịnh Tử Dương ra, lời nói vừa dứt ra khỏi miệng hắn liền bế cô lên, đi về phòng chính mình

"Vậy đến phòng anh đi."

Vào phòng hắn ném cô lên chiếc giường lớn, tay thuần thục khóa cửa thật kĩ.

Đảo mắt nhìn xung quanh, cô không khỏi ngạc nhiên. Phòng anh trai vẫn như cũ, chỉ có vài thứ đồ được thay đổi.

Tuyệt nhiên những thứ có liên quan đến cô, một thứ cũng không thay đổi!

Lại thêm một vài đồ vật kì lạ đập vào mắt cô, trên đầu giường có hai khóa xích, đính kèm thêm sợi dây màu đỏ.

Một cảm giác bất an trỗi dậy trong cơ thể, Bối Nhã Kỳ nhớ lại cái đêm cô và Thịnh Tử Dương làʍ t̠ìиɦ.

Kì thực, trước đó hắn cũng lấy đâu ra một sợi dây kêu cô trói hắn. Cô không quan tâm nên cũng chẳng nghĩ nhiều gì về sợi dây hắn lấy từ đâu.

Còn có...buổi chiều hôm nay, khi cô tỉnh dậy, cả hai cổ tay đều bị trói bằng dây xích ở đầu giường. Rốt cục những thứ đó từ đâu mà ra?

Tại sao hắn lại làm vậy? Có mục đích gì sao?

Chốt lại những suy đoán, hẳn là 6 năm nay đã có không ít chuyện xảy ra.

Thịnh Tử Dương thấy ánh mắt của em gái không dời khỏi đầu giường, hắn liền để ý đến. Không nhanh không chậm mà tiến lại trước mặt cô che khuất, tay luồng ra sau kéo gối phủ lại rồi ấn một cái nút gì đó.

"Đó là gì?"

Bối Nhã Kỳ nhìn chằm chằm vào hắn chờ đợi câu trả lời.

Im lặng đối mặt với cô, hắn liếʍ môi mỏng.

"Chẳng có gì cả, em nhìn lầm!"

Thản nhiên nói một câu, Thịnh Tử Dương liền ôm chầm lấy cô, tựa đầu vào bả vai cô.

Bối Nhã Kỳ để mặc cho hắn ôm. Không lầm, cô không nhìn lầm cái gì cả.

Đôi bàn tay bấu chặt lại, rõ ràng câu trả lời đó không phải là thứ cô muốn nghe.

Nếu hắn không nói, cô sẽ tự tìm hiểu!

Bên này, Thịnh Tử Dương nhếch môi, tay ôm chặt lấy thân thể cô hít mùi hương hoa hồng dễ chịu.

Em gái lại không nghe lời nữa rồi a~

Cứ ngốc ở bên hắn chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao cứ thích chống đối lại hắn cơ chứ?

Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi...em gái liền có thể ở bên hắn mãi mãi rồi!

Không nhịn được mà bắt đầu cuộc chơi, Thịnh Tử Dương luồn tay vào váy ngủ của cô, xoa nắn đôi vυ" to mềm mại.

Giọng hắn trầm thấp bên tai: "Có thể chứ?"

Vô cảm đẩy hắn ra khỏi người mình, Bối Nhã Kỳ lạnh nhạt nói một câu xem như chấm dứt mối quan hệ mập mờ hiện tại của cả hai.

"Chúng ta nên dừng lại!"

Cô không biết hắn sẽ làm gì, càng sợ chính bản thân tự đẩy mình vào nguy hiểm.

Thịnh Tử Dương khựng người, lòng ngực đau nhói. Tim cứ như bị khoét một lỗ sâu thật to...

"Em không nghĩ anh em ruột có thể ở bên nhau đâu."

"Em không yêu anh, cũng chẳng có nghĩa vụ làm anh vui vẻ. Anh hai, chúng ta trở lại làm một cặp anh em bình thường thôi có được không?"

Bối Nhã Kỳ nói xong, vẫn không thấy Thịnh Tử Dương đáp lời.

Hắn cuối gằm mặt, tay siết chặt ga giường. Hắn cứ như vậy, nửa chữ cũng không nói.

Không gian trong phòng im ắng đến đáng sợ, mặt trăng bên ngoài cửa sổ hôm nay thật sáng...Khoan đã, hôm qua trăng khuyết mà?

Chưa kịp nhìn hình dạng mặt trăng ra sao, đột nhiên đèn trong phòng tắt vụt một cách kì lạ. Bối Nhã Kỳ khẽ gọi hắn một tiếng.

Anh hai...?"

Luồng sáng bạc ánh vào chiếc giường lớn, bây giờ cô mới nhìn thấy Thịnh Tử Dương.

"Trăng bên ngoài cửa sổ sáng quá."

Bối Nhã Kỳ cũng chẳng biết tại sao mình lại nói câu này.

Người ngồi đối diện đến bây giờ mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh phát ra, thanh âm vài phần rợn người.

"Căn phòng này làm gì có cửa sổ?"

***

Vote sao cho Nguyệt đi nàaa, chương sau có H ✨

#Mị Nguyệt