Chương 2

Vừa lúc cô không vui, Lâm Diệc Thần cũng không có cách nào khác, anh chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: "Được, được, vậy em uống một chai đi, chỉ một chai thôi đấy." Nói xong, anh cũng ngồi xuống ghế sô pha và bắt đầu ăn thịt nướng.

Lâm Thi Thi được phép uống lập tức vô cùng vui vẻ, cô cầm lấy bia bắt đầu uống, vừa uống vừa ăn thịt nướng, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ bừng. Lâm Diệc Thần thấy vậy, không nhịn được mà nói: "Nhìn xem, anh nói chứ tửu lượng của em đúng là không tốt."

Lâm Thi Thi vốn không thích uống bia, tửu lượng cũng không tốt, lúc uống ngụm đầu tiên cô thậm chí còn cảm thấy đắng, nhưng chẳng bao lâu, dây thần kinh của cô dần dần bị cồn làm cho tê mỏi, bắt đầu say xỉn nói chuyện.

Thịt nướng chẳng còn lại bao nhiêu, Lâm Thi Thi cầm bia uống hết ngụm này đến ngụm khác, cô nói với giọng đầy nước mắt: “Vì sao, vì sao anh ta đã là bạn trai của em rồi vẫn còn muốn chọc giận em? Anh ta nói em lòng dạ hẹp hòi, nhưng em thật sự không thể nhìn thấy anh ta thân thiết với cô gái khác như vậy, em chỉ là không vui, tại sao, tại sao, anh ta là bạn trai của em, thật là…”

Lâm Diệc Thần vốn dĩ chỉ im lặng lắng nghe, nhưng lúc nghe thấy Lâm Thi Thi khóc, anh liền tức giận nói: "Tên đàn ông chó má gì thế, Lâm Thi Thi là một cô gái tốt như vậy, sao hắn có thể làm vậy chứ?"

Lâm Thi Thi rêи ɾỉ ô ô: "Anh trai, em thấy khó chịu quá. Em có tình cảm với anh ta, nhưng em lại cảm thấy anh ta không yêu em nhiều như vậy. Em phải làm sao đây, ô ô ô, phải làm sao đây? Em thấy trong lòng bế tắc quá, sao anh ta có thể khiến em tức giận chứ."

Lâm Diệc Thần nhìn đôi mắt ngấn lệ của Lâm Thi Thi, anh nheo mắt lại, đột nhiên mỉm cười, đặt chai bia trong tay xuống, chậm rãi cúi người đến gần cô, thì thầm trước mặt cô: "Vậy…Nếu không, chúng ta liền gậy ông đập lưng ông đi, cũng chọc giận hắn, thế nào?"

Lâm Diệc Thần có nhan sắc đẹp, giọng nói hay và dáng người cũng đẹp, anh đã từng là người tình trong mơ của vô số thiếu nữ. Lâm Thi Thi lúc này đã say, vốn dĩ có chút mơ mơ màng màng, đột nhiên dựa gần với Lâm Diệc Thần như vậy, cô lập tức có chút ngơ ngác, không thể nói nên lời: "Chọc giận...Như thế nào?”

Lâm Diệc Thần khẽ mỉm cười, một tay nâng cằm em gái ở trước mặt và hôn xuống. Lâm Thi Thi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trên môi truyền đến một cảm giác mềm mại, trong phút chốc, cô bị bao quanh bởi hormone nam tính của Lâm Diệc Thần tản ra, trong lòng không nhịn được mà nghĩ: Mình…Mình đây là...Đang mơ sao?