Chương 9

Bà nói xong thì đi về phía phòng của Hạ Tranh Nguyệt.

“Cô đợi bọn chúng chơi xong đi.” Ông Hạ mỉm cười ngăn bà lại: “Chúng đang chơi đóng vai, cô đi vào thì chúng sẽ ngại đó."

Tống Yên Bình ngẩn người ra vài giây, sau đó bất lực mỉm cười.

"Mấy cái đứa nghịch ngợm này."

Ông Hạ không quấy rầy bọn nhỏ trong phòng mà lặng lẽ mở hé cửa phòng, ba vị phụ huynh lén lút nhìn vào trong phòng.

Bọn chúng đang diễn hăng say ở trong đó.

Trong căn phòng nhỏ, những đạo cụ vô cùng đơn giản là thế giới được vẽ nên bởi trí tưởng tượng của lũ trẻ.

Đó là những gì chúng tưởng tượng về cuộc sống của người lớn.

Người lớn thấy buồn cười, nhưng cũng thấy dễ thương.

Họ nhìn thấy Tuyết Trúc nhỏ tuổi nhất đóng vai mẹ, đánh thức chồng con và làm bữa sáng cho họ, sau khi tất cả đi làm và đi học, bà nội trợ lại ra ngoài mua thức ăn, lúc này chồng con lại diễn vai khách mời là người bán hàng ở chợ, bắt đầu trả giá với bà nội trợ.

Cốt truyện tự biên tự diễn của bọn trẻ khá phong phú, thậm chí còn rất chân thật.

Khi cả nhà đi dạo phố, các đồ chơi nhỏ khác nhau của Hạ Tranh Nguyệt được xếp ngay ngắn, giả vờ rằng đây là một tủ trưng bày đầy những đồ vật đẹp đẽ.

Hạ Tranh Nguyệt muốn mua một chiếc váy mới, Chung Tử Hàm muốn mua một mô hình đồ chơi Gundam Warrior mới.

Tuyết Trúc nghiêm mặt không đồng ý, nói: "Thấy cái gì cũng muốn mua, không mua."

Hạ Tranh Nguyệt bị diễn xuất của Tuyết Trúc chinh phục: "Đây không phải là mẹ chị sao?"

Tuyết Trúc nhanh chóng thoát vai, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sao? Mẹ em cũng như vậy."

Bà Hạ và Tống Yên Bình ở ngoài cửa hơi lúng túng.

Ông Hạ khó khăn nhịn cười.

Chung Tử Hàm lanh lợi hơn, bình thường ở trong một gia đình, thuyết phục bố sẽ dễ hơn mẹ, vì vậy cậu ấy gọi Mạnh Dữ Ninh cùng tuổi bằng bố một cách khó khăn, tận tụy với vai diễn con trai của mình: "Bố mua cho con đi."

Tuyết Trúc lại nói: "Mỗi tháng bố con kiếm được ít tiền như vậy mà con còn muốn mua đồ lung tung, không hiểu chuyện một chút nào..."

Mạnh Dữ Ninh: "..."

Cho đến khi trò chơi đã kết thúc, Tuyết Trúc vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi.

"Sắp khai giảng rồi, hay là hôm nay cô cho Tiểu Trúc ngủ ở nhà chúng tôi đi? Để hai chị em nó có thể chơi vui vẻ một chút." Bà Hạ nói với vẻ quan tâm.

Tống Yến Bình đương nhiên từ chối: "Sao thế được, như vậy thì phiền cô quá."

"Không, đâu có phiền hà gì đâu chứ."

"Cứ để Tiểu Trúc ngủ lại qua đêm ở nhà chúng tôi đi."

Hai bà mẹ cứ nói qua nói lại nhiều lần, cuối cùng Tống Yến Bình cũng bị ánh mắt đáng thương của con gái đánh bại.

"Vậy con mau về nhà tắm rửa trước đi, để mồ hôi nhiều như vậy bẩn quá đấy, chị con sẽ không cho con lên giường ngủ đâu."

Tuyết Trúc nắm lấy tay Hạ Tranh Nguyệt không chịu về nhà: "Nếu con về nhà, mẹ chắc chắn sẽ không cho con sang đây nữa."

Tống Yến Bình dở khóc dở cười.

Cô cũng khá thông minh đấy.

"Vậy con cũng không thể không tắm được mà phải không?”

Tuyết Trúc được đà lấn tới nói: "Mẹ mang quần áo và bàn chải đến cho con đi, con sẽ tắm rửa sạch sẽ ở nhà chị, như vậy không được sao?"

Hạ Tranh Nguyệt cũng muốn Tuyết Trúc được ngủ lại với mình đêm nay, vì thế nên cô ấy vội vàng nói đỡ cho em gái: "Dì, cháu sẽ giám sát em ấy tắm rửa mà."

Tống Yến Bình ngẩn ra, trước khi đi còn không quên nhắc Tuyết Trúc nhiều lần là không được làm phiền nhà chị, nhất định phải nghe lời, nếu không lần sau bà sẽ không cho cô sang nhà chị chơi nữa.

Tuyết Trúc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ước gì mẹ mau đi về.

Cô được phép ở lại nhà chị qua đêm, nhưng hai cậu con trai lại không có vinh dự này và phải về nhà.

Tuyết Trúc tiễn họ lên cầu thang, nói rằng lần sau vẫn muốn chơi trò đóng vai với nhau.

Chung Tử Hàm hỏi: “Lần sau anh có đóng vai con nữa không?”

Thực ra cậu ấy muốn đóng vai bố hơn, bản thân là một cậu bé trưởng thành sắp bắt đầu học cấp hai, nên đóng vai con không được tự nhiên cho lắm.

Tuyết Trúc rất công bằng nói: "Hai anh cứ thay phiên nhau đóng vai đi."

Chung Tử Hàm mỉm cười: “Như vậy cũng được.”

Mạnh Dữ Ninh mím môi, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu, cho đến khi Tuyết Trúc hỏi cậu: “Anh Ninh Ninh, sao anh vẫn chưa về nhà?”

“Tiểu Trúc.” Mạnh Dữ Ninh cúi người nhìn cô, nói với vẻ hơi do dự: “Chúng ta có nhất thiết phải bày ra kịch bản thực tế như vậy không?”

Cái này là vấn đề liên quan đến danh dự và thể diện của một chàng trai, vì vậy Mạnh Dữ Ninh không thể không bàn bạc với em gái mình.

Nhưng trong thâm tâm, cậu cảm thấy rằng mình bàn bạc vấn đề như vậy với em gái có vẻ hơi trẻ con.

Vì vậy mặt Mạnh Dữ Ninh hơi khó xử.