Chương 16

Sau khi làm xong bài tập yêu cầu của ngày hôm nay, Mạnh Dữ Ninh lật lại mấy trang trước để đọc đề vừa rồi.

Đề toán mở rộng này thật sự đã làm khó Mạnh Dữ Ninh, cậu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã chín giờ rồi.

Giờ này ai lại đến nhà Tuyết Trúc để quấy rầy chú dì chứ.

Mạnh Dữ Ninh gập sách lại, cầm quần áo đi tắm.

Tắm rửa xong, Mạnh Dữ Ninh vẫn không muốn đi ngủ nên ngồi trên sofa định xem ti vi một lát.

Lúc này đài truyền hình đang phát lại phim hoạt hình ban ngày, có điều Tuyết Trúc sẽ bị dì bắt đi ngủ vào lúc 8 rưỡi tối hàng ngày, đương nhiên là cô không biết đài truyền hình sẽ phát lại các chương trình đã phát sóng ban ngày vào ban đêm.

Nếu cô biết, thì chắc chắn lúc này cô sẽ đứng trước ti vi và hát theo bài hát chủ đề.

Mạnh Dữ Ninh nhớ lại trước khi Tuyết Trúc đến nhà ông nội, mùa hè nóng nực cô quàng một chiếc màu đỏ lên cổ, đeo một chiếc vòng tập thể dục trên vai, bảo cậu đoán xem đây là cái gì.

Cậu nói đó là khăn quàng cổ và vòng tập thể dục.

Sai rồi!

Tuyết Trúc tặc lưỡi, lắc đầu ra vẻ thần bí, cuối cùng công bố đáp án.

Đây là Hỗn Thiên Lăng và Càn Khôn Quyển*!

*Hỗn Thiên Lăng và Càn Khôn Quyển: món đồ của Na Tra



Sau đó, chiếc khăn đỏ bị Tuyết Trúc chất thành đống khắp nơi, đó đều là chiếc khăn len lông dê nguyên chất vừa mỏng manh lại đắt tiền, may mắn là mông của Tuyết Trúc rất rắn chắc, bị dì đánh một trận cũng không sao.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dữ Ninh bật cười khúc khích.

Cậu vô tình xem hết một tập Truyền kỳ Na Tra.

***

Buổi chiều ngày hôm sau, Mạnh Dữ Ninh cầm đề sang hỏi chú Bùi nhà đối diện.

Bùi Liên Dịch cầm bài tập hè của Mạnh Dữ Ninh và lật xem.

Còn hơn nửa tháng nữa mới kết thúc kỳ nghỉ hè mà vở bài tập của cậu đã được viết đến trang cuối cùng.

Bùi Liên Dịch hoài nghi hỏi cậu: "Cháu làm hết bài tập hè rồi à?"

Mạnh Dữ Ninh: "Còn thiếu mấy bài thi ạ."

"Nếu Tiểu Trúc có một nửa sự tự giác của cháu thì năm ngoái con bé cũng không đến mức vừa khóc vừa làm bù bài tập trước khai giảng một ngày, bài tập hè lớp một cũng không làm xong, chứ đừng nói đến lớp hai, chờ con bé từ nhà ông nội trở về hỏi con bé đã làm xong bài tập nghỉ hè chưa, chắc chắn hơn nửa quyển sách vẫn còn mới."

"Ninh Ninh, nếu Tiểu Trúc xin cháu làm bài tập hè giúp nó, cháu không được giúp nó làm nghe không?" Tống Yên Bình nghiêm túc nói với Mạnh Dữ Ninh.

Sự thật chứng minh Bùi Tuyết Trúc không hổ là con gái hai vợ chồng Bùi Liên Dịch và Tống Yên Bình, hai vợ chồng thật sự hiểu rõ tính cách của cô.

Hai tháng nghỉ hè kết thúc, ngày 30 tháng 8, Tuyết Trúc miễn cưỡng từ nhà ông nội ở quê ngồi xe trở về nhà.

Ngày hôm đó, Tuyết Trúc khóc gõ cửa nhà Mạnh Dữ Ninh.

Tuyết Trúc đã chơi điên cuồng một kỳ nghỉ hè ở quê, khóc nói: "Anh ơi, anh giúp em làm bài tập nghỉ hè đi, em thật sự không làm hết được."

Mạnh Dữ Ninh: "..."

Cậu nhận lấy bài tập nghỉ hè của Tuyết Trúc.

Một quyển ngữ văn, một quyển toán học và một quyển nhật ký, tổng cộng chỉ có ba quyển.

Ngữ văn còn tạm được, cô đã làm được non nửa, cô mới làm hai trang toán học, viết nhật ký đến ngày 10 tháng 7, nội dung là hôm nay ngồi xe đến nhà ông nội chơi, thời tiết rất đẹp, mặt trời chói chang, hoa trên đường rất thơm.

Nói cách khác bài tập nghỉ hè khi mang đến nhà ông nội như thế nào, khi mang về còn y nguyên như thế.

Tuyết Trúc ôm lấy Mạnh Dữ Ninh, cố hết sức khẩn cầu cậu: "Anh ơi, em van cầu anh, anh làm giúp em đi, đợi đến ngày khai giảng mẹ em phát hiện em chưa làm xong bài tập thì em sẽ bị đánh chết mất, cô giáo cũng sẽ không cho em nộp."

“…”

Cô đã biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, thế mà vẫn trì trệ bài tập tới ngày cuối cùng mới làm.

Nếu sự kiên quyết, quyết đoán này được sử dụng trên con đường đúng đắn thì tương lai tiền đồ vô hạn.

Nhưng trong tình huống này rõ ràng là cô tự làm tự chịu, không thể khiến Mạnh Dữ Ninh mềm lòng.

Cậu thờ ơ đưa Tuyết Trúc vào phòng mình, để cô ngồi trên bàn học của mình, nói: "Nếu em sợ bị bố mẹ phát hiện em đang làm bù bài tập hè thì em làm ở chỗ anh đi."

Tuyết Trúc ấp úng nói: "Vậy anh…"

Mạnh Dữ Ninh thờ ơ cụp mắt xuống nhìn cô: "Ai bảo em chơi đến gần khai giảng mới biết về, tự làm đi."

Tuyết Trúc buồn bã nhìn ba quyển bài tập hè của mình, miễn cưỡng cầm bút chì và nằm xuống bàn bắt đầu viết.

Bài tập ngữ văn khó làm nhất, phải viết rất nhiều chữ, thậm chí còn có cả một trang luyện chữ.

Tuyết Trúc viết đến mức ngón tay đều bị bút chì in ra vệt ửng đỏ, ngón út cũng có vết chì của bút chì, nhưng bài tập hè giống như một con đường không bao giờ kết thúc và không có điểm dừng.

Như thể cô làm một trăm năm, làm đến sắp chết thì vẫn không làm hết.

Loại tra tấn không biết khi nào mới có thể kết thúc này khiến một học sinh tiểu học như Tuyết Trúc sống không bằng chết.