Chương 12

Nước lạnh vừa được đổ vào miệng, đầu lưỡi lập tức được giải cứu, Tuyết Trúc uống một ngụm lớn, ngay lúc này chẳng có thứ gì có thể ngon hơn nước được.

Độ cay của hạt tiêu vẫn còn, sau khi ăn xong, môi của Tuyết Trúc vẫn còn đỏ.

Tống Yến Bình nói: "Tiểu Trúc, con cũng tô son giống mẹ sao."

Bùi Liên Dịch và Mạnh Dữ Ninh đồng thời quay sang nhìn cô, bố cô cười toe toét vui vẻ và nói thẳng: "Con mới học tiểu học mà đã biết làm đẹp rồi, chỉ tiếc là con bị gãy mất răng cửa."

Tuyết Trúc giận dỗi không muốn nói chuyện với bố, quay sang nói chuyện với Mạnh Dữ Ninh.

Nhưng thấy cậu cũng đang nhìn chằm chằm vào môi cô với ánh mắt ẩn chứa nụ cười.

Ở tuổi của cô, sợ nhất là bị nói là làm đẹp, dường như một đứa trẻ thích chưng diện là một điều xấu hổ, bởi vì một đứa trẻ phải có dáng vẻ của một đứa trẻ.

Tuyết Trúc sợ Mạnh Dữ Ninh cũng đang nghĩ mình làm đẹp nên bịt miệng không cho cậu xem, thầm thề lần sau sẽ không cho nhiều hạt tiêu như vậy vào bún nữa.

Trên đường ngồi xe buýt đưa Mạnh Dữ Ninh đến trường cấp hai làm thủ tục nhập học với bố mẹ, Tống Yên Bình nói với Tuyết Trúc: "Sau này con đi học cũng sẽ bắt xe buýt số 8 này để đến trường, xuống xe tại trường Tiểu học Đồng Châu 1." Sau đó bà chỉ ra ngoài cửa sổ và nói với Tuyết Trúc: "Con thấy không, đó chính là điểm dừng."

Tuyết Trúc quay đầu lại và nhìn thấy trường Tiểu học số 1 mà cô sẽ học.

Cổng trường rất nhộn nhịp, có rất nhiều người lên xuống ở điểm dừng này.

"Trường Trung học Húc Hoa của anh con cách trường con hai điểm dừng." Tống Yên Bình nói.

Tuyết Trúc gật đầu: "Con nhớ rồi."

Xe buýt chạy thêm hai điểm dừng nữa là đến trường Trung học Húc Hoa.

Tuyết Trúc xuống xe, cô nhìn thấy ở cổng trường có rất nhiều anh chị đến nhập học, họ đều cao hơn cô rất nhiều.

Cô rất hâm mộ những học sinh cấp hai này.

Dựa theo bản đồ trường đặt ở cổng, bọn họ đã nhanh chóng tìm được lớp học của Mạnh Dữ Ninh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp của Mạnh Dữ Ninh là một phụ nữ trung niên có nụ cười rất thân thiện, bà ấy cầm danh sách học sinh trên tay và nghiêm túc kiểm tra từng người.

"Em là Mạnh Dữ Ninh đúng không?"

Mạnh Dữ Ninh gật đầu: "Vâng ạ."

Sau đó cậu không nói gì mà lẳng lặng đứng yên tại chỗ chờ câu hỏi tiếp theo của giáo viên chủ nhiệm, cô chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn Mạnh Dữ Ninh và nhanh chóng đoán được tính cách của học sinh này, sau đó nhìn về phía người nhà đi cùng cậu.

"Bố mẹ và em gái cùng đưa em đến nhập học à." Cô chủ nhiệm cười nói: "Thích thật đấy."

Mạnh Dữ Ninh muốn nói không phải nhưng Tống Yên Bình đã nói trước một bước: "Thưa cô, sau này nhờ cô giúp đỡ Ninh Ninh nhà chúng tôi."

"Yên tâm, yên tâm, tôi đã xem bảng điểm thi lên trung học của con trai cô rồi. Mặc dù đó là thành tích thi ở nơi khác nhưng coi như cũng khá, nó là một đứa bé rất thông minh."

Cậu được khen thì xấu hổ mím môi.

"Mẹ em rất đẹp." Cô giáo chủ nhiệm khen: "Em gái em cũng rất đáng yêu."

Tống Yên Bình ngoài miệng khiêm tốn nói làm gì có, thật ra bà đang nghĩ không uổng công hôm nay mình mặc cái váy này và trang điểm như vậy.

Tuyết Trúc không giỏi giả vờ như mẹ mình, cái miệng nhỏ của cô cong lên một cách vui vẻ.

Ngày 1 tháng 9 nhập học, ngày 2 tháng 9 chính thức khai giảng. Sau khi đưa Mạnh Dữ Ninh đến nhập học xong, cả nhà lại cùng nhau quay lại trường Tiểu học số 1 để nhập học cho Tuyết Trúc.

Dọc đường đi Tuyết Trúc liên tục hỏi: "Oánh Oánh có cùng lớp với con không?"

Hai người giả vờ như không nghe thấy và có vẻ khó chịu với câu hỏi đó.

"Oánh Oánh là ai?" Mạnh Dữ Ninh hỏi.

Thấy Tuyết Trúc liên tục nói đến Oánh Oánh nên cậu cũng hơi tò mò.

Tống Yên Bình nói: "Con bé là bạn thân từ mẫu giáo của Tiểu Trúc, tên là Chúc Thanh Oánh. Hai đứa đã gắn bó với nhau từ khi học mẫu giáo nên lên tiểu học nó vẫn muốn học chung một lớp với người ta."

Khi đến trường, Tuyết Trúc kiễng chân nhìn khắp nơi.

Đột nhiên có một giọng nói vui vẻ vang lên.

"Tiểu Trúc!"

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, chỉ có Tuyết Trúc nhanh trí mở to mắt, vui vẻ đáp lại.

"Oánh Oánh!"

Dáng vẻ của hai đứa con nít cứ như là đã nhiều năm không gặp, chúng không để ý đến ai mà chạy tới ôm chặt lấy nhau.

“Tiểu Trúc!”

“Oánh Oánh!"

"Chúng ta học chung một lớp ư."

"Đúng vậy, chúng ta học chung một lớp."

"Tớ còn tưởng chúng ta sẽ không học cùng lớp, làm tớ sợ muốn chết."

"Tớ cũng vậy, mẹ tớ bảo tớ cầu Bồ Tát nhiều vào, Quan Âm Bồ Tát linh thật đấy."

Sau khi phấn khích xong, hai cô bé lại nhìn nhau rơm rớm nước mắt và nói với nhau rằng sẽ buồn biết bao nếu như không được học chung lớp.

Những người lớn ở bên cạnh nhìn vậy cũng thấy vui vẻ.