Chương 11

Hôm nay mẹ mặc một chiếc váy hoa sặc sỡ rất đẹp, mẹ còn thoa phấn trắng, sắc mặt trắng bệch như ma nữ, mẹ còn thoa son, lại còn là màu đỏ, càng trông giống ma nữ hơn.

“Cũng đâu phải là buổi khai giảng của em đâu.” Bùi Liên Dịch cười nói.

"Vậy thì em lại càng phải ăn mặc đẹp, nếu các bạn học sinh khác nói mẹ của Tuyết Trúc là một đứa quê mùa thì sao? Làm sao em có thể để Tuyết Trúc xấu hổ được chứ?"

Tuyết Trúc đã tin cái lý do đầy thuyết phục này, cảm động nhìn Tống Yến Bình.

Tống Yến Bình nắm lấy tay Tuyết Trúc: "Sáng nay con muốn ăn cái gì nào?"

Truyết Trúc: "Con muốn ăn cháo!"

Bùi Liên Dịch cười phá lên: "Con đã gãy răng rồi lại còn muốn ăn cháo? Cháo rơi hết ra ngoài qua mấy khe hở đó."

Phải, Tuyết Trúc gãy răng rồi.

Lại còn là cái răng cửa, nói thì lộ ra ngoài, cười lên thì trông không khác gì một tên ngốc.

Tuyết Trúc nhe răng, chỉ vào chiếc răng bên cạnh chiếc răng cửa đã rụng của mình, nói: "Vậy con sẽ chỉ ăn một bên thôi."

"Con ngậm miệng vào đi, trông xấu chết đi được." Tống Yến Bình không thèm để ý.

Một nhà ba người vừa đi xuống tầng vừa nói chuyện, đột nhiên sau lưng họ vang lên tiếng mở cửa cũ kỹ.

Tuyết Trúc quay đầu nhìn, đột nhiên hưng phấn nói: "Anh Ninh Ninh!"

Dường như Mạnh Dữ Ninh giật mình trước lời chào của Tuyết Trúc nên vai cậu run lên, cậu liếc nhìn một nhà ba người đang đứng dưới cầu thang.

Cậu bé mặc đồng phục học sinh của trường trung học Húc Hoa, áo cộc tay màu trắng và quần dài màu xanh đậm, trông rất sạch sẽ, gầy, cao và phong nhã.

“Ninh Ninh, hôm nay cháu đi nhập học cấp hai phải không?” Mẹ cô hỏi.

Mạnh Dữ Ninh gật đầu: “Vâng."

"Sao bố cháu không đưa cháu đến đó? Cháu có biết đường không?"

Mạnh Dữ Ninh hơi ngập ngừng, nói với giọng nói trẻ con mềm mại trong trẻo: “Bố cháu vẫn còn đang ngủ, bố cho cháu tiền tự đi xe buýt.”

Họ mới chuyển từ nơi khác đến đây, đây cũng là lần đầu Mạnh Dữ Ninh đi nhập học ở đây, vậy mà bố cậu có thể yên tâm để con trai tự đi đến đó nhập học.

Bố mẹ Tuyết Trúc đã từng hỏi về mẹ của Mạnh Dữ Ninh, nhưng bố Mạnh Dữ Ninh chỉ trả lời một cách qua loa.

Ly hôn rồi.

Bọn họ cũng không tiện hỏi thêm.

"Vậy cháu có biết phải đi mấy chuyến xe buýt không?"

Mạnh Dữ Ninh thành thật lắc đầu nói: "Đến bến xe cháu sẽ hỏi người khác."

Tống Yến Bình nói: "Ninh Ninh, chú dì sẽ dẫn cháu đến trường nhập học nhé."

Mạnh Dữ Ninh lắc đầu: "Cháu đi một mình là được rồi, không phải hôm nay Tiểu Trúc cũng đi nhập học ạ?"

"Chú đưa cháu đi trước, sau đó sẽ đưa Tiểu Trúc đi." Bùi Liên Dịch sắp xếp.

Mạnh Dữ Ninh vẫn lắc đầu: "Cảm ơn chú dì rất nhiều, nhưng cháu thật sự không cần đâu ạ."

"Không sao, không sao." Tuyết Trúc nhích lại gần Mạnh Dữ Ninh, vui vẻ nói: "Em đưa anh đi nhập học trước, sau đó mọi người cùng đưa em đi."

Mặc dù cô được bố mẹ xếp ra phía sau nhưng Tuyết Trúc không hề buồn vì điều đó.

Mạnh Dữ Ninh đi theo gia đình Tuyết Trúc, Bùi Liên Dịch cũng mua một bát bún cho Mạnh Dữ Ninh.

Mạnh Dữ Ninh muốn trả tiền nhưng Bùi Liên Dịch nhất định không lấy.

"Chú sẽ thanh toán với bố cháu chuyện đó sau."

Không gian quán ăn sáng không lớn lắm, ông chủ đã kê mấy cái bàn trước cửa. Chiếc bàn gỗ xếp với ghế đẩu nhựa màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy không hợp nhau, tuy nhiên giá sỉ loại ghế đẩu nhựa này rất rẻ nên được nhiều chủ cửa hàng nhỏ lẻ chọn mua.

Tuyết Trúc và Mạnh Dữ Ninh đang ngồi cạnh nhau, bún vừa được bê ra, Tuyết Trúc không thể chờ thêm được nữa, lấy hạt tiêu thêm vào bát bún.

Mạnh Dữ Ninh hơi lo lắng nhìn vào lượng hạt tiêu trong bát cô.

“Nó rất thích ăn cay.” Bùi Liên Dịch vừa giải thích vừa cho vào bát của ông mấy thìa hạt tiêu: “Thêm cay rất ngon, nếu không thì bún sẽ quá nhạt, Ninh Ninh, cháu có muốn ăn thử không?”

Mạnh Dữ Ninh khách sáo cho thêm một thìa tiêu.

Hơi cay một chút, nhưng thật sự rất ngon.

Sợi bún chắc nịch ăn kèm với đậu, thịt bằm nổi trên mặt nước dùng, thêm vị tiêu cay cay.

Khác với sữa đậu nành và bánh quẩy nhạt nhẽo, bún ăn sáng có vị cay và khá ngon.

Bún trơn tuột, vẻ mặt Tuyết Trúc khi cố gắng cắn đứt sợi bún hơi buồn cười, Mạnh Dữ Ninh ăn rất lịch sự, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên ho khan một tiếng, nước canh cay xộc thẳng vào cổ họng. vừa cay vừa rát, khuôn mặt trắng trẻo của cậu nhanh chóng hiện lên vẻ ửng hồng khổ sở.

Tuyết Trúc có ý nghĩ thể hiện trước mặt Mạnh Dữ Ninh rằng cô có thể ăn được đồ cay, nhưng lại vô tình cho thêm hơi nhiều, cay đến mức cô phải há miệng thè lưỡi, hít một hơi thật sâu để giảm bớt độ cay.

Tống Yến Bình dở khóc dở cười rót cho hai đứa cốc nước.