Chương 17: Em muốn đi một mình…

“Hôm nay tôi nghe Vương Cần nói em đến trường, vì sao không nói cho tôi biết?”

“Chuyện của chú và dì đã xử lý xong rồi sao? Có cần tôi giúp đỡ không?”

“Nếu buồn thì cứ nói với tôi, không cần nhẫn nhịn một mình.”

Từng tin nhắn xuất hiện trên màn hình với tốc độ cực nhanh. Lâm Mục Thanh không hiểu sao bản thân lại thấy buồn bực, anh chuẩn bị xoay người về phòng, nhắm mắt làm ngơ.

Sau đó màn hình lại xuất hiện tin nhắn.

“Tôi rất nhớ em…”

Đôi mắt của Lâm Mục Thanh trở nên u ám, mặt đen như đít nồi. Anh nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh, hình như cô đang đi về phòng.

“Anh trai?” Lâm Ảnh Hàn nhìn thấy Lâm Mục Thanh đứng trong phòng mình, cô đề phòng theo bản năng, khẽ gọi anh.

“Anh thấy chuông điện thoại của em kêu nên tới xem một chút, nhưng mà anh không ấn nghe.” Anh nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, báo cáo lại đúng sự thật sau đó đưa điện thoại cho Lâm Ảnh Hàn.

Không nhìn thấy sự bất thường của anh, Lâm Ảnh Hàn lấy lấy điện thoại nhìn xuống màn hình, mặt hơi đỏ lên sau đó lại tắt đi giả vờ như không có chuyện gì.

“Sắp mười hai giờ rồi, anh có đói không?” Cô chuyển chủ đề.

“Vẫn ổn, dì Lý đang nấu cơm, em có muốn xuống ăn cùng anh không? Hay là để anh bảo dì bê lên?” Lâm Mục Thanh cố gắng kìm nén cảm giác tức giận như sắp phát hỏa.

“Cùng ăn đi.” Lâm Ảnh Hàn nhẹ nhàng nói sau đó lại giả vờ muốn thay quần áo, nhẹ nhàng mời Lâm Mục Thanh ra ngoài.

Mặc dù Lâm Mục Thanh không vui vẻ nhưng cũng biết điều, chủ động rời khỏi phòng rồi đi xuống lầu.

Chờ Lâm Ảnh Hàn thay quần áo xong, Lâm Mục Thanh đã ngồi ở bàn ăn chờ cô. Cô ngại ngùng đi nhanh hơn một chút nhưng lúc đi đến phòng Lâm Viễn Hàng ngay cạnh cầu thang, cô vẫn cố tình quay đầu đi, không muốn nhìn vì sợ tức cảnh sinh tình, lại rơi nước mắt.

Trong bữa cơm, hai người nói chuyện không nhiều lắm, hầu hết là Lâm Mục Thanh nói, Lâm Ảnh Hàn trả lời qua loa.

“Anh đã hẹn gặp luật sư Trần vào ngày kia, thảo luận về vấn đề quyền thừa kế, em đi cùng anh đi.” Lâm Viễn Hàng và Trương Đồng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên không thể bàn bạc việc phân chia tài sản. Lâm Viễn Hàng sở hữu bốn công ty, mặc dù quy mô chỉ ở mức trung bình nhưng cũng đủ để lo cho Lâm Mục Thanh và Lâm Ảnh Hàn sống vô ưu vô lo đến cuối đời.

Lâm Ảnh Hàn chỉ mới tròn 21 tuổi, còn đang trong giai đoạn học đại học, hoàn toàn không hiểu những vấn đề này. Cô không muốn tiếp nhận chuyện này, như thể chỉ cần cô không đi xử lý thì chuyện ba mẹ mất sẽ coi như chưa từng xảy ra.

“Em không đi được không?” Cô chọc đũa vào bát cơm, không dám nói ra suy nghĩ thật lòng.

Lâm Mục Thanh nhìn cô: “Có thể đi muộn một chút nhưng không thể không đi.” Anh biết cô buồn nhưng có những chuyện cần phải tập đối mặt, anh có thể làm nơi để cô dựa vào giống như Lâm Viễn Hàng năm đó vậy.

Lâm Ảnh Hàn không biết nên nói gì, ăn vài miếng cơm thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là chuông tin nhắn, tinh một tiếng, không to không nhỏ nhưng đủ để hai người trong phòng ăn nghe thấy.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại: “Chiều nay em muốn ra ngoài một chút.” Không nói là muốn đi đâu.

Lâm Mục Thanh cảm giác gân xanh trên thái dương nhảy lên nhưng vẫn ngồi im ăn nốt cơm trong bát, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Đi gặp bạn trai của em sao?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt đen láy không nhìn ra được cảm xúc gì: “Triệu Chính Bác.” Anh nhẹ nhàng nói ba chữ.

Da đầu của Lâm Ảnh Hàn lập tức tê dại, cơm cũng ăn không nổi nữa. Cảm giác này giống cảm giác bị anh cưỡng hôn năm năm trước.

Cô vẫn luôn muốn quên đi chuyện này. Thật ra anh đi năm năm, ký ức của cô cũng dần phai nhạt, vậy nên lúc ba mẹ mất, cô một mình bơ vơ không nơi nương tựa cũng sẽ nghĩ đến anh trai đầu tiên.

Nhưng khoảnh khắc này, phòng tuyến tâm lý của cô đã bị đánh bại. Chỉ cần một ánh mắt, một câu vài chữ của anh, thậm chí không có cảm xúc và biểu cảm nào khác cũng đủ khiến cô nhớ lại hồi ức đêm hôm đó.

Cô sợ người đàn ông này…

“Không… Không phải.” Cô phủ nhận theo bản năng.

“Vậy cậu ta là ai.” Lâm Mục Thanh bình tĩnh hỏi, không có một chút cảm xúc nào, thậm chí giọng nói cũng không chút gợn sóng.

“Bạn học… Không phải, là anh ấy học khoa toán, lớn hơn em một tuổi, năm nay tốt nghiệp.” Cô ấp a ấp úng nói, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

“Nhưng cậu ta nói cậu ta nhớ em, rất nhớ em.” Anh không thuận theo cũng không buông tha, từng bước dồn cô vào đường cùng.

“Em cũng không biết vì sao anh ấy lại nói vậy…” Lâm Ảnh Hàn trốn tránh, không thành thật.

“Anh đưa em đi.” Anh cúi đầu tiếp tục ăn cơm nhưng giọng điệu lại giống như đang ra lệnh.

Lâm Ảnh Hàn nắm chặt chiếc đũa trong tay: “Em muốn đi một mình…” Cô không biết nên từ chối người đàn ông này như thế nào nhưng cô cũng không muốn cho anh tới gần mình. Khoảng thời gian ba mẹ mới mất, cô bị cảm giác đau khổ tột cùng giày vò vậy nên mới cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng này. Bây giờ hiện thực nói cho cô biết, người đàn ông này không phải cọng rơm cứu mạng mà là cọng rơm ép chết lạc đà.

“Anh đưa em đi hoặc là không đi. Chọn một được không?” Anh mỉm cười nhìn cô như thể đang chờ cô đồng ý nhưng giọng điệu lại nghiêm túc đến lạ.

Lâm Ảnh Hàn ngơ ngác nhìn anh, cảm giác muốn khóc nhưng cố gắng nuốt nước mắt vào trong: “Ba giờ xuất phát… Đến lúc đó em gọi anh.” Cô nói xong thì bỏ bát đũa xuống, nhanh chóng trở về phòng của mình.

Có lẽ anh chỉ lo lắng cảm xúc của mình bây giờ không ổn đỉnh, không yên tâm để mình ra ngoài một mình mà thôi, Lâm Ảnh Hàn tự an ủi bản thân. Cô sợ suy nghĩ khủng bố trong đầu mình nảy mầm bén rễ.