Chương 16: Ba mẹ của Lâm Ảnh Hàn chết

Trong nhà xác chỉ có một mình Lâm Ảnh Hàn, không khí đầu xuân không mấy ấm áp, thậm chí còn khá lạnh, Lâm Mục Thanh nhìn cô mà đau lòng.

Anh là con trai cả của Lâm Viễn Hàng, trong nhà đột ngột xảy ra biến cố, anh phải đứng lên làm chủ vài ngày. Ba ngày tiếp theo, anh và Lâm Ảnh Hàn cùng nhau trông chừng ở nhà tang lễ. Hầu như họ hàng thân thích không có ai tới, chỉ có vài đối tác thương nghiệp của Lâm Viễn Hàng đến thăm viếng, bọn họ phải tiếp đãi để bày tỏ sự cảm kích.

Hạ táng Lâm Viễn Hàng và Trương Đồng xong đã là một tuần sau. Mời một thầy bói nổi tiếng đến để cử hành nghi lễ gần ba tiếng đồng hồ, khoảnh khắc hũ tro cốt được chôn cất xuống mộ, Lâm Ảnh Hàn xúc động quá mức không khống chế được khóc rống lên, gần như ngất đi trong lòng Lâm Mục Thanh.

Sau đó chính là một tháng ác mộng, lúc tỉnh lại, Lâm Ảnh Hàn giống như cái xác không hồn lang thang ngơ ngẩn ở trần gian. Suốt mấy đêm liền, Lâm Mục Thanh đều có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên ở phòng bên cạnh. Anh nhớ lúc mình còn nhỏ, mẹ mất, anh cũng bật khóc như vậy. Nhưng ít ra lúc đó anh còn có Lâm Viễn Hàng.

Mặc dù Lâm Viễn Hàng không phải là một người cha chu đáo cẩn thận nhưng ông cũng làm trọn chức trách. Lúc anh chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ, ông chính là con thuyền duy nhất mang đến cảm giác cứu rỗi giữa đại dương mênh mông.

Tai nạn xe cộ lần này đã đưa ba mẹ của Lâm Ảnh Hàn đi xa, không cần thay đổi thân phận cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ của cô.

Một tháng sau, một cuộc điện thoại gọi đến đã khiến cho cục diện chuyển biến tốt đẹp.

Hôm nay khó khăn lắm Lâm Ảnh Hàn mới dậy sớm được một buổi, cô nói mình nhận được điện thoại, phải về trường báo danh. Mặc dù tạm thời không có tâm trạng học hành nhưng đã sắp tốt nghiệp, các bài thi khảo sát và hoạt động đều ùn ùn kéo tới. Cho dù cô không tham gia thì cũng cần phải quay về trường xử lý hồ sơ, dù sao ba mẹ mất cũng không phải là cái cớ để trốn học.

Mọi chuyện giải quyết rất nhanh chóng, gần trưa thì cô về đến nhà, sau khi chào hỏi Lâm Mục Thanh, cô lập tức trở về phòng của mình. Cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, Lâm Ảnh Hàn định tắm rửa ở phòng tắm dành cho khách trên tầng hai.

Bởi vì phòng của cô vốn là phòng đồ chơi của Lâm Mục Thanh nên cũng không có phòng vệ sinh độc lập, mỗi lần rửa mặt đều phải đi qua phòng Lâm Mục Thanh, sau đó mới đến hành lòng phòng tắm cho khách.

Cô lấy quần áo vào nhà tắm, chỉ một lát sau tiếng nước đã vang lên. Có lẽ là do kiềm chế quá lâu, cô muốn nước ấm rửa trôi cảm xúc bi thương nên thời gian tắm lần này lâu hơn bình thường.

Lâm Mục Thanh biết cô đang tắm rửa nên cũng về phòng xử lý chương trình học từ xa. Anh sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi, công việc bận bịu tối mày tối mặt, người thân đột nhiên qua đời khiến anh trở tay không kịp. Bây giờ mọi chuyện đã tạm ổn, mặc dù tạm thời anh không thể quay lại trường tiếp tục việc học nhưng cũng không muốn chậm trễ quá nhiều. Đang lật xem tài liệu, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, hình như điện thoại đã rung được một lúc rồi.

Anh nhìn cửa phòng vệ sinh, tạm thời Lâm Ảnh Hàn sẽ không ra. Vì vậy Lâm Mục Thanh đi vào phòng cô, điện thoại và quần áo để thay bị ném bừa bộn trên giường, quần áo đè lên điện thoại nên tiếng chuông vang lên cũng không quá lớn.

Anh cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị “Triệu Chính Bác”.

Anh không nhận, chuẩn bị để điện thoại về chỗ cũ. Nhưng sau khi cúp máy, thông báo tin nhắn lại vang lên, nội dung hiển thị trực tiếp trên màn hình.