Chương 2:

Vành tai Liêu Văn Hiên đỏ như rỉ máu, cậu ta không chút khách khí đẩy Trương Hoành đang cười hì hì ra: “Cút!”

Những tiếng nói đằng sau cuối cùng cũng nhỏ đi, nhưng mặt Liêu Văn Hiên vẫn đỏ ửng khác thường, cậu ta lén nhìn sườn mặt trắng nõn tinh xảo của Hàn Minh Nguyệt, xuống chút nữa chính là cần cổ thon dài xinh đẹp, còn có xương quai xanh thon nhỏ, áo sơ mi trắng không cài cúc trên cùng, từ trên cao có thể nhìn thấy nội y màu trắng, bọc lấy bầu ngực sữa mềm mại thơm hương, mảnh đất đó có lẽ chưa ai đặt chân tới.

Liêu Văn Hiên cảm thấy mình cứng rồi, nam sinh tuổi dậy thì rất dễ bị kích động, huống chi còn trong tình huống khiến đầu óc người ta miên man bất định, thứ này tựa như không có chốt mở, Liêu Văn Hiên chỉ có thể hơi tách hai chân để che đậy túp lều giữa hai chân, tầm mắt lại không khống chế được rời xuống cẳng chân được bọc trong đôi tất trắng của Hàn Minh Nguyệt, chiếc váy đồng phục chỉ dài đến giữa đùi, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp đẹp hơn nữ chính trong bộ phim hôm qua không biết bao nhiêu lần.

“Minh Nguyệt……”

Liêu Văn Hiên không nhịn được gọi tên cô, giọng nói mang theo một loại khàn khàn khó nhịn.

Nhưng Hàn Minh Nguyệt lại như không nghe thấy gì, thậm chí còn không có chú ý tới sự khác thường của Liêu Văn Hiên, trước giờ cô chưa từng bố thí một chút chú ý dư thừ nào cho thứ mà mình không quan tâm

Hàn Minh Nguyệt ừ một tiếng coi như đáp lại, ngay đến bàn tay cầm bút cũng chưa từng dừng.

Liêu Văn Hiên liếʍ môi, “Ngày hôm qua những lời tôi nói…… cậu còn chưa trả lời tôi……”

Hàn Minh Nguyệt thoáng nhíu mày, cô dừng bút, quay đầu nhìn Liêu Văn Hiên: “Tôi đã trả lời rồi.”

“Tôi nói là cho cậu một ngày để suy nghĩ.” Liêu Văn Hiên giận dỗi quay mặt đi, “Cho nên ngày hôm qua không tính.”

“Vậy tôi lặp lại lần nữa, bất kể là ngày hôm qua, hay là hôm nay, hoặc là ngày nào khác trong tương lai, câu trả lời của tôi vẫn là không.” Hàn Minh Nguyệt hơi rũ mắt, “Cậu xứng đáng với một người tốt hơn, xin lỗi.”

Liêu Văn Hiên nóng nảy, nắm lấy cánh tay Hàn Minh Nguyệt: “Cậu chính là người tốt nhất, làm sao cậu dám chắc là không phải? Cậu nghĩ mà xem, chúng ta thật sự rất hợp nhau, dù là phương diện học tập hay thói quen sinh hoạt, cậu cẩn thận nghĩ lại được không……”

“Theo tôi thấy…… không cần thiết phải nghĩ nữa.”

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau, ngữ điệu khiến tim Hàn Minh Nguyệt đập gia tốc, cô quay đầu liền bắt gặp Hàn Minh Khởi đứng ở bên ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng, phủ một bóng râm trên người cô, mà đôi mắt xinh đẹp của Hàn Minh Khởi lại đang lạnh lùng nhìn Liêu Văn Hiên.

Hàn Minh Nguyệt vội vàng tránh khỏi cánh tay Liêu Văn Hiên, “Chúng ta không có khả năng, tôi thật sự không thích cậu, anh tôi không cho tôi yêu sớm, tạm biệt!”

Cô vội vã thu dọn sắc vở rời đi, tốc độ nhanh đến nỗi Liêu Văn Hiên không kịp làm ra bất cứ hành động nào, vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ, bị đôi mắt dẹp dài của Hàn Minh Khởi nhìn chằm chằm, Liêu Văn Hiên không nhịn được rùng mình một cái, nhiệt độ xung quanh bỗng như giảm mạnh. Mãi cho đến khi Hàn Minh Khởi rời đi, Liêu Văn Hiên mới giống như được giải lời nguyền, trở lại bình thường.

Đám bạn đằng sau không chút lưu tình cười nhạo cậu ta: “Bị anh trai người ta tóm được, lớp trưởng cậu cũng thật mất mặt, ha ha ha! Người theo đuổi Hàn Minh Nguyệt bị bóng ma Hàn Minh Khởi đè nặng đâu chỉ có mình cậu, thật không lo bị chỉnh chết à?”

Liêu Văn Hiên mất mát ủ rũ, “Chỉ là anh trai mà thôi, đâu phải cha mẹ, nói cứ như đáng sợ lắm, tôi lại không dạy hư Minh Nguyệt, thật là!”