Chương 3

Sáng sớm, tôi mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Đảo đang ngủ say. Nhìn hết nửa ngày, tôi vẫn không nghĩ ra vì sao một người đàn ông đẹp trai đến như vậy, lại…… bất lực.

Có lẽ là ánh mắt của tôi quá mức tha thiết nồng cháy, Lục Đảo bị tôi nhìn đến tỉnh ngủ.

Anh ta nhìn bản thân, lại nhìn về phía tôi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ: “Tối hôm qua…… Đã xảy ra chuyện gì?”

Tuy rằng anh ta bất lực, nhưng dù sao cũng là tôi chủ động nhúng chàm anh ta. Vì vậy, tôi giả vờ rộng rãi phóng khoáng, vỗ vỗ cơ ngực của anh ta, nói: “Không, chuyện gì cũng chưa xảy ra. Tuổi trẻ đáng tiếc, vẫn là ăn nhiều dinh dưỡng, tẩm bổ một chút.”

Lúc nói lời này, tôi lộ ra vẻ mặt tiếc hận, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nửa người dưới của anh ta.

Không biết có phải bởi vì biểu hiện của tôi quá rõ ràng hay không, anh ta dường như nghe hiểu thâm ý trong lời nói của tôi, ngay lập tức giận dữ xoay người đè tôi xuống.

Ngoài miệng, tôi la lớn: “Không cần, đừng tới đây.”

Trong lòng lại hò hét: Nhào lên người anh em, cho tôi thấy sự dũng mãnh của anh đi!

Tôi hoàn toàn không cảm thấy mình có gì không ổn, chỉ bội phục niềm tin và sự kiên định của bản thân mình.

Tiền không có có thể kiếm thêm, nhưng trai đẹp cực phẩm nếu không kịp thời ngủ thì chẳng khác nào bỏ lỡ cả đời.

Tôi cam tâm tình nguyện dùng 2000 vạn đổi lấy đêm đầu tiên tốt đẹp.

✿ 2000 vạn NDT ~ 70,5 tỷ VNĐ.

Nhưng Lục Đảo cũng không tiến hành bước tiếp theo.

Tôi càng thêm thất vọng về anh ta.

Anh ta đè tôi xuống giải thích mất nửa ngày, nói anh ta chỉ uống say nên mới mất mặt trước mặt tôi.

Tôi không kiên nhẫn trợn mắt.

Đại ca, dùng thời gian giải thích đó bang bang bang 2 hiệp không phải càng trực tiếp, sinh động, có hình tượng lại đáng tin hơn sao?

Anh ta không hiểu tôi, nhưng tôi không trách anh ta.

Tuy rằng không có được tấm thân của anh ta, nhưng tôi có được tiền của anh ta.

Vẫn là 2000 vạn thích hợp với tôi hơn.

✿ 2000 vạn NDT ~ 70,5 tỷ VNĐ.

Lúc ăn bữa sáng, tôi rõ ràng cảm thấy Lục Đảo thường lén lút nhìn tôi.

Tôi trực tiếp hỏi anh ta: “Anh đang nhìn cái gì?”

Lục Đảo: “Vì sao mặc quần áo lên sao lại cảm giác bị thu nhỏ?”

Anh ta có vẻ hoang mang.

Tôi nương theo ánh mắt của anh ta nhìn xuống……

Trời đất ơi, ai đến ngăn cản tên đàn ông này đi?

Đây không phải là lúc anh ta nên tự kiểm điểm lại hay sao?

Tôi trực tiếp ném chiếc đũa trong tay, cởϊ áσ ra, giơ tay nắn bóp đôi ‘thỏ trắng’ trắng nuột đáng yêu của mình, cười tủm tỉm nói với anh ta: “Thấy không? Lớn hơn của anh, lại không mềm như anh.”

Anh ta im lặng nửa ngày, cuối cùng đen mặt đứng dậy rời đi.

Vật nhỏ này, tính tình còn rất lớn.

Theo cách nhìn của tôi, vẫn là thiếu dạy dỗ.

Cùng ngày, Lục Đảo đi công tác.

Có lẽ là không có mặt mũi nào nhìn tôi.

Hôm nay vẫn là một ngày Lục Đảo không có ở đây.

Tạm biệt giới ăn dưa, tôi ở biệt thự bắt đầu chuỗi ngày ăn không ngồi rồi.

Tôi gọi món cổ vịt và trà sữa mà mình yêu thích nhất.

Bởi vì có tiền, ngay cả mã giảm giá khi mua cơm hộp tôi cũng không thèm dùng. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bày ra thân phận nhà giàu mới nổi của tôi.

Tôi tắt hết đèn trong biệt thự, lại đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng xem phim trên lầu 1, vừa xem phim điện ảnh vừa chờ cơm hộp.

Nửa tiếng sau, tôi nhận được điện thoại của nhân viên giao cơm.

Tôi bước ra khỏi phòng xem phim, đột nhiên nghe thấy thanh âm kỳ quái trong phòng khách.

Tôi rón ra rón rén đi vào phòng khách mở đèn lên……

Mẹ ơi, tôi vừa nhìn thấy cái gì!

Giỏi lắm!

Giờ phút này tôi hận không thể tự chọc m.ù hai mắt.

Bởi vì nếu tôi không làm gì, người bị tôi nhìn thấy cũng sẽ làm gì đó.

Đó là Lục Minh, cùng một người… đàn ông.

Bởi vì quá đột nhiên, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau trần trụi.

Tôi cảm thấy quả dưa này, không lấy ra 100 triệu là không thể lấp kín được miệng tôi.

✿ 100 triệu NDT ~ 352 tỷ VNĐ.

Lục Minh phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm lấy cái chăn trên sofa che lên người hai người bọn họ.

Thì ra bọn họ mới là chân ái.

Tên cẩu nam nhân này lần trước còn ngủ con gái nhà người ta…

“Sao cô lại ở chỗ này? Anh trai tôi… Lục Đảo không phải đang đi công tác sao? Sao cô còn ở chỗ này?”

Tôi nhanh chóng bắt lấy trọng điểm: “Anh trai cậu?”

Lục Minh, Lục Đảo……

Moá!

“Mang quần áo lại đây cho chúng tôi.”

Cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm tôi ra lệnh.

Tôi cười cười, xoay người đi về phía cửa.

Cậu ta cho rằng tôi muốn nhặt quần áo bọn họ vứt lung tung ngoài cửa, thật ra tôi chỉ đi lấy cơm hộp.

Chẳng qua khi nhìn đến quần áo vương vãi trên mặt đất, tôi vẫn nhịn không được mà thầm nghĩ: Tuổi trẻ sung sức, đây là gấp không chờ nổi mà!

Khi thấy tôi quay trở về, cầm trên tay không phải là quần áo mà là cơm hộp, Lục Minh ngay lập tức đen mặt.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nhìn tôi: “Lâm Âm, cô đừng hối hận.”

Tôi hoài nghi.

Vì sao tôi phải hối hận?

Chỉ bởi vì tôi không giúp cậu ta lấy quần áo?

Nhưng nói thật, không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi có nỗi khổ riêng!

Nếu còn không uống, đá trong trà sữa của tôi đều phải tan hết!

Tôi không để ý đến cậu ta.

Vui mừng hớn hở ôm bảo bối trà sữa của tôi, vừa uống vừa gặm cổ vịt.

Cậu ta thấy không thể trông cậy vào tôi, dứt khoát đứng dậy tự mình đi lấy.

Tôi nhìn bóng dáng của cậu ta, chép miệng, thầm nghĩ anh em bọn họ không hổ là một mẹ sinh ra, khuôn mặt và dáng người đều cực kỳ đẹp!

Cũng không biết Lục Minh có bất lực giống Lục Đảo hay không…

Tôi hỏi cậu ta: “Vì sao cậu lại muốn tôi theo dõi anh trai mình?”

Lục Minh vừa mặc quần, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi: “Cô đi mà hỏi anh ta, hỏi tôi làm gì!”

Tôi: “……”

Tính tình thật tệ!

Tôi nói: “Tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ ‘ăn’ luôn cả nam lẫn nữ.”

Vừa dứt lời, người đàn ông trên sofa bỗng trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Lục Minh.

Lục Minh vội vàng nói: “Không phải, tôi chỉ thích một mình anh ấy.”

A ~ Tôi không tin!

Cuối cùng, tôi rưng rưng nhận lấy tấm thẻ có 500 vạn, hứa với Lục Minh sẽ không nói ra chuyện anh ta là g.a.y.

✿ 500 vạn NDT ~ 17,8 tỷ VNĐ.

Cmn, thật ra là do cổ vịt quá cay!

Sau khi bọn họ rời khỏi biệt thự, tôi tắt đèn, quay lại phòng chiếu phim tiếp tục xem phim điện ảnh.

Nội dung phim là về quá trình ngược luyến của một đôi nam nữ.

Nữ chính vì cứu em trai mà bán thân cho nam chính.

Mà nam chính trời sinh đa nghi, cảm thấy nữ chính đến gần mình là có ý đồ khác, vì thế mà tìm mọi cách n.h.ụ.c nhã giẫm đạp.

Càng quá đáng hơn là, hắn còn cầm t.ù nữ chính, thường thường diễn một tuồng cầm t.ù play.

Hình ảnh vô cùng trần trụi táo bạo hiện lên trong căn phòng cách âm tối đen như mực, tôi cảm giác như có từng trận gió lạnh, lạnh cả sống lưng.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, có phải do gần đây tôi đã tạo nghiệt quá nhiều hay không.