Chương 4: Anh là anh Khải sao?

Vân U Nhi đã dụng hết toàn lực để cho mình quên năm chữ mà buổi trưa Vân Khải nói ‘Sủng vật của Vân gia’, nhưng vẫn là nhịn không được đáy lòng bi thương. Co rút hai chân của mình ngồi ở trong phòng khách cao quý, bởi vì hôm nay cô phải đợi anh Nhai trở về cùng cô làm bài tập.

Bình thường đều là Vân Nhai và Vân U Nhi cùng nhau làm bài tập , nhưng mà hôm nay Vân Nhai bị hiệu trưởng gọi đến thảo luận chuyện trong trường học. Bởi vì chỗ bọn họ học chính là trường cao đẳng ‘ Vân Cực ’đây là trường do Vân gia lập ra, một trường học cao trung như cung điện. Bởi vì sản nghiệp của vợ chồng Vân Đang Thế quá nhiều cho nên đem ‘ Vân Cực ’ giao cho vân nhai quản lý.

Người giúp việc dì Ngô và dì Trần xin nghỉ trở về quê quán, chị Li và Chị Vi xin nghỉ đi ra ngoài hẹn hò, chỉ còn dư lại người giúp việc cũng đi ra ngoài mua thức ăn, cho nên ba tầng biệt thự có vẻ vắng ngắt .

Vân U Nhi bất đắc dĩ thở dài lên tiếng, mình không có gây sự với anh Khải nha? Anh Khải không thích cô, cô chả lẽ không biết sao? Cho nên cần gì tính toán chi li như vậy nha? Vân U Nhi tự mình an ủi.

Phòng yên lặng đến ngay cả mở khóa cửa thanh âm đều có chút vang dội.

Vừa thấy người mở cửa, tâm trạng của Vân U Nhi vốn nặng trĩu thoáng cái bị ném đến lên chín từng mây.”Anh Nhai,tại sao trở về nhanh như vậy,em đang chờ cùng anh Nhai làm bài tập đây.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân U Nhi trầm bỗng một loại hạnh phúc không cách nào nói rõ.

Mà người mở cửa lại vì hai chữ‘ Anh Nhai ’ mà gương mặt tuấn tú mang nụ cười chợt ngưng lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.

Vân U Nhi lại không có chút nào phát giác.”Em còn tưởng rằng anh Nhai phải đi rất khuya mới có thể trở về nha? .” Mặc dù là đồng dạng khuôn mặt nhưng lại mang đến cảm giác khác nhau một trời một vực, nếu như nói anh Nhai giống như đứa bé traithì anh Khải chính là ma quỷ luôn thay đổi thất thường.

Người mở cửa lười biếng ngồi lên trên ghế sa lon ở bên cạnh Vân U Nhi. Tay tinh tế vuốt vuốt mái tóc dài trơn mềm của Vân U Nhi, trong con ngươi tràn đầy bí hiểm.

Cảm nhận được bàn tay trên mái tóc mình, trong đầu Vân U Nhi chỉ là thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng không có nghĩ nhiều,nhưng bàn tay kia lại trượt từ mái tóc dài đến cổ,rồi lại từ cổ trượt đến sống lưng gầy yếu.

Thân thể của Vân U Nhi trong nháy mắt cứng đờ, nghi hoặc quay đầu nhìn người lười nhác ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt khϊếp sợ.”Anh là anh khải sao?” Đúng là ánh mắt của anh Khải ,còn anh Nhai khi cười rất ấm áp nha. Vì không hiểu làm cho đầu óc Vân U Nhi trống rỗng.

“Như thế nào, nếu như là Vân Nhai thì có thể như vậy sao… .” Bàn tay của Vân khải từ sống lưng Vân U Nhi chuyển qua trước ngực,sau đó đặt lên vật mềm mại trước ngực.

Thân thể của Vân U Nhi cứng ngắc nhịn không được bắt đầu run rẩy, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.

Vân Khải vui vẻ sâu hơn,lúc đầu vuốt ve sau thành dùng sức vuốt ve, mặc dù Vân U Nhi mới mười lăm tuổi nhưng thân thể đã bắt đầu trổ mã. Mà Vân Khải mặc dù mới mười bảy tuổi nhưng những thứ này đã không biết làm qua bao nhiêu lần, cho dù hắn không đi tìm chút ít nữ sinh trong trường học kia, các cô cũng sẽ chủ động câu dẫn, mà Vân Khải từ trước đến nay là tuyển chọn ưu tú, ai đến cũng không cự tuyệt.

“Như thế nào? Có phải chuyện như vậy đã làm cùng Vân Nhai rất nhiều lần rồi hay không?” Vân Khải khinh bỉ nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Vân U Nhi, lại tăng thêm lực đạo trên tay.

“Anh Khải, anh…” Bởi vì khϊếp sợ làm cho Vân U Nhi không biết nên nói cái gì. Thân thể di động muốn né tránh bàn tay của Vân Khải.

Nhưng Vân Khải lại một tay kéo lấy thân thể của Vân U Nhi áp dưới sa lon.”Để anh xem thử sủng vật như em có thể mang đến niềm vui thú như thế nào.”