Chương 3: Người như em mà cũng có người muốn sao ?

Tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu, vợ chồng Vân Đang Thế lại bắt đầu gấp rút đi làm ăn trên toàn thế giới.

Hoa anh đào bay múa giữa sân trường, Vân U Nhi mỉm cười đang đi dưới hoa anh đào đang bay múa trên cây. Mặc kệ anh Khải làm cho cô khó xử bao nhiêu, cô cũng muốn mỉm cười đối mặt với cuộc sống trước mắt, càng sẽ không oán hận, bởi vì tất cả hiện tại cô có đều là Vân gia ban tặng , mà cô có thể tận lực làm chính là vai trò em gái tốt trong suy nghĩ của anh Khải, làm cho Anh Khải tiếp nhận cô.

“Vân U Nhi.” Có tiếng nói nhút nhát khẽ gọi vang lên sau lưng Vân U Nhi.

Vân U Nhi nghi hoặc xoay người nhìn người nam sinh rụt rè đang gãi đầu.”Xin hỏi, có chuyện gì sao?” Câu hỏi lễ phép, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy nụ cười yếu ớt.

Nghe cô hỏi như vậy cùng với khuôn mặt tươi cười lại làm cho nam sinh vốn rụt rè giờ khuôn mặt đỏ lên.

“Xin hỏi… Có chuyện gì sao?” Không nghe được đáp án, Vân U Nhi đành phải hỏi lại thêm một lần.

Nam sinh lại đưa hai tay cầm lấy phong thư hồng phấn đưa đến trước mặt Vân U Nhi .”Tôi, tâm ý của tôi toàn bộ ở bên trong, xin cô tiếp nhận.”

Tỏ tình, Vân U Nhi cảm thấy trong đầu liền xuất hiện hai chữ này.

Nhưng ngay lúc Vân U Nhi còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài đã đem phong thư cầm ở trong tay, trong mắt nghiền ngẫm cao hứng.

“Anh… Làm sao anh… Tại sao có thể…” Nam sinh tỏ tình nhìn thấy tên học sinh dám nhuộm tóc duy nhất trong trường học này, mà lúc này đang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mình bắt đầu chậc đầu lưỡi. Đây là loại người mình chọc không nổi.

“Như thế nào, muốn theo đuổi em gái tôi cũng không hỏi anh hai tôi trước một chút nha.” Lời nói kèm theo cười nhạo và khinh thường,Vân Khải tinh tế vuốt vuốt phong thư hồng phấn trong tay.

“Tôi, tôi là thật lòng .” Nam sinh tỏ tình chỉ có thể miễn cưỡng phun ra một câu nói như vậy. Trong trường học này chưa từng người nào chọc tới Nhị thiếu gia nhà họ Vân sau có thể khỏe mạnh xuất hiện ở trong trường học, mà bây giờ người hắn đang theo đuổi có thể là em gái của hắn.

Vân U Nhi bị một câu của Vân Khải nói làm ngây người, hắn rõ ràng thừa nhận cô là em gái rồi nha,còn hắn là anh hai.

“Không biết bạn nhỏ dũng cảm này là công tử của xí nghiệp nào nha.” Khóe miệng khêu gợi của Vân Khải nhếch lên, sau đó nụ cười nhạo hiện ra.

“Tôi,tôi là,tôi là Thắng Vinh của tập đoàn Thiếu Đông.” Nam sinh tỏ tình miễn cưỡng nói ra thân phận của mình. Mặc dù sản nghiệp nhà mình rất nhiều,còn có nhiều xí nghiệp ở các quốc gia khác nhưng đứng trước người của nhà họ Vân vẫn cảm thấy hèn mọn.

” Thân phận của cậu chỉ như vậy,cậu cho rằng cậu có thể theo đuổi em gái của tôi sao?” Vân Khải cười nhạo chỉ thêm chứ không giảm. Khẽ nheo lại hai mắt mê người vô cùng.

“Tôi, tôi là, tôi là thật lòng, thật lòng thích… .” Đang nói hắn nhìn thấy đáy mắt tàn nhẫn của Vân Khải sau đó kịp thời dừng lại. Không biết có phải là chính mình không nên thích Vân U Nhi đáng yêu hay không, bằng không tại sao lại bị Nhị thiếu gia Vân gia trông thấy.

“Tại sao không nói, nếu như nói không được thì cút ngay.” Vân Khải đem chữ ‘ cút ’ nói thành trọng âm, nhưng trên mặt khuôn mặt tuấn tú lại hiện đầy nụ cười, tuy là nụ cười nhạo nhưng mà vô cùng mê người.

Nam sinh tỏ tình cuối cùng chỉ có thể thất vọng rời đi, tự nhận không thể trêu vào làm Nhị thiếu Vân Khải của Vân gia, mà chính mình đồng dạng không thể với tới tam tiểu thư Vân U Nhi của nhà họ Vân.

“Anh Khải.” Vân U Nhi nhìn gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười lên tiếng gọi.

Nhưng…

“Em như vậy mà cũng có người thích.” Đây là câu trả lời của Vân Khải, nhưng chỉ là một phần trong đó.”Ngươi cho rằng hắn thật thích em sao, hắn chỉ là ưa thích tam tiểu thư Vân gia _Vân U Nhi. Mà anh đây? Là sợ em dùng thân phận công chúa giả đi lừa gạt, cho nên em tốt nhất nhận rõ thân phận của mình. Sủng vật của Vân gia.”