Nguyễn Ưu nói sẽ ghê tởm anh, Lục Quan Triều vô cùng hoảng sợ.
Anh biết rõ ghê tởm một người. chán ghét một người và hận một người không giống nhau, nhưng anh không biết bản thân lại khiến Nguyễn Ưu có cảm xúc tiêu cực như vậy.
Nguyễn Ưu đi rồi, cậu có lẽ thật sự bị mẹ gọi tới xem Alpha của mình thế nào, Lục Quan Triều nhìn hành lang rộng lớn trống trải, cắn chặt môi.
Lục Quan Triều đi gặp bác sĩ Hướng theo thời gian đã hẹn, bọn họ hẹn nhau ở một quán cà phê. Bác sĩ Hướng vừa mới tan làm, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, anh đẩy tới trước mặt đối phương một ly rượu, bác sĩ Hướng lễ độ khoát tay: "Sáng mai còn có cuộc phẫu thuật, tôi sẽ không uống, nếu không về nhà nghỉ ngơi không tốt."
Lục Quan Triều nghe vậy, nói: "Là tôi suy nghĩ không chu đáo."
Bác sĩ Hướng cười cười: "Tôi thấy sắc mặt anh Lục không tốt lắm, không nghỉ ngơi tốt à?" Lục Quan Triều yên lặng một lúc, cầm bệnh án trong tay đẩy đến trước mặt bác sĩ Hướng, cúi đầu, nói: "Thật không dám giấu, tôi và Ưu Ưu gần đây… xảy ra chút việc…" Bác sĩ Hướng tươi cười ôn hòa, nhưng hỏi rất sắc bén: "Là gần đây sao? Việc hẳn là đã xảy ra từ rất sớm, chỉ là anh Lục không để ý."
Bác sĩ Hướng nói xong, lại nói: "Ngại quá, tôi là Omega, nên dễ dàng đồng cảm với Omega khác.
Nếu lời tôi nói làm anh Lục cảm thấy bị xúc phạm, vẫn mong được thứ lỗi."
Lục Quan Triều lắc đầu, anh bây giờ cũng không có tâm trạng đi phân biệt xem đối phương có xúc phạm mình hay không, so với việc đó, anh càng quan tâm tình trạng của Nguyễn Ưu hơn.
"Thực ra hôm nay mời anh đến đây, là muốn hỏi một chút, chuyện lúc ấy Nguyễn Ưu đổi tuyến thể, rốt cuộc là xảy ra việc gì?"
Bác sĩ Hướng nghe thấy câu hỏi của Lục Quan Triều cũng không thấy kinh ngạc, làm bác sĩ, anh gặp không ít Omega vì cái gọi là tình yêu đích thực mà được ăn cả ngã về không, Nguyễn Ưu không thể làm ca phẫu thuật này, bác sĩ Hướng cảm thấy may mắn thay cậu.
Nhưng thấy Lục Quan Triều hỏi, bác sĩ Hướng vẫn phải nói cho anh.
"Tôi cho rằng anh Lục càng hiểu rõ hơn tôi."
Bác sĩ Hướng không thể nhịn được lời châm biếm của mình, anh nói xong câu đó. bây giờ mới cảm thấy bản thân có thể nói cho Lục Quan Triều mọi việc đã xảy ra.
"Sau khi khôi phục tuyến thể khoảng nửa tháng, đột nhiên có một ngày Nguyễn Ưu mang theo một bản kiểm tra đo lường pheromone tới tìm tôi, bảo tôi làm kiểm tra độ tương thích pheromone của cậu ấy với pheromone kia.
Anh Lục, đó là báo cáo kiểm tra đo lường pheromone của anh.
Kết quả kiểm tra đúng như dự đoán, pheromone của anh và của Nguyễn Ưu có độ tương thích không cao. Cậu ấy quyết định phải đổi tuyến thể, đổi một cái tương thích với pheromone của anh hơn."
Bác sĩ Hướng lúc nói chuyện không kèm theo tình cảm, anh dường như không quen dùng đoạn nội dung miêu tả trữ tình để lấp đầy sự thật, Lục Quan Triều ngồi ở đối diện anh ta, khi nghe anh ta nói, giống như rất nhiều lần trước kia anh cùng Nguyễn Ưu đi tái khám, bác sĩ Hướng bình tĩnh, lý trí, khách khí mà ôn hòa, làm cho Lục Quan Triều cả người thấy phát lạnh.
Nhưng bác sĩ Hướng không dừng lại, anh tiếp tục nói: "Thật ra tôi không kiến nghị Nguyễn Ưu làm phẫu thuật này, tuyến thể của cậu ấy vừa mới bị thương, hơn nữa khác với người khác, tuyến thể của cậu ấy quá mẫn cảm, phẫu thuật cũng rất khó khăn.
Phẫu thuật thay tuyến thể mới là chuyện liên quan đến tính mạng, không có kỹ thuật nào trên thế giới có thể cam đoan thành công, nhưng cậu ấy khăng khăng muốn làm, nên tôi mới nói với cậu ấy những việc cần lưu ý, bao gồm cả việc dùng thuốc để tạm dừng thời kì phát tình trong ba tháng và tuyệt đối dừng việc quan hệ tìиɧ ɖu͙©."
Khi nói tới đây, bác sĩ Hướng nâng mắt nhìn về phía Lục Quan Triều, một giây kia Lục Quan Triều đã thấy được sự đùa giỡn và chỉ trích trong mắt bác sĩ Hướng, Lục Quan Triều giật mình hiểu ra, nếu bản thân quan tâm đến Nguyễn Ưu nhiều hơn một chút, thì ít nhiều tình huống kia căn bản sẽ không xảy ra.
Mà bây giờ, anh hoàn toàn trở thành "một con chó nhà có tang".
Sau khi hai người ở nhà ba mẹ Nguyễn Ưu tranh chấp, Nguyễn Ưu trở về nhà riêng của mình, cậu ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm ngoài kia, nhớ lại đêm trước khi đính hôn và kết hôn mình hồi hộp đến mức ban đêm không ngủ được, liền phát ra một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng.
Thật ngu ngốc, thật nực cười, Nguyễn Ưu không nhịn được cũng phải cười chính mình.
Điện thoại Nguyễn Ưu vang lên một tiếng, cậu cũng không buồn xem.
Giáo sư Kỳ Sùng Quân hẹn làm thực nghiệm lần thứ ba, là vào sáng sớm hôm sau, bình thường trợ lý của giáo sư Kỳ Sùng Quân sẽ nhắn tin thông báo cho cậu trước một đêm, để tránh cậu quên.
Hai lần thực nghiệm trước cũng không tính là thành công, lần thứ nhất số liệu tuyến thể biến đổi biên độ rất lớn, chỉ bị ngoại cảnh quấy nhiễu một chút đã sinh ra kết quả khác một trời một vực, huống gì tuyến thể của Nguyễn Ưu mẫn cảm như vậy.
Lần thứ hai, kỹ thuật thực nghiệm của bản thân cũng không đủ thành thục để đáp ứng phương thức phân tích mà giáo sư Kỳ Sùng Quân kỳ vọng.
Cả hai lần trước đều thất bại, Nguyễn Ưu chuẩn bị đi làm lần thứ ba.
Cậu chính là có tinh thần như vậy, nếu muốn làm chuyện gì, nhất định phải làm được.
Trước kia cậu không cố chấp thế, tính cách bướng bỉnh, ương ngạnh của cậu hiện tại dường như đều là do bị Lục Quan Triều kích động mà ra.
Điện thoại của Nguyễn Ưu lại ong ong liên tục vài lần.
Cậu cảm thấy chắc không phải tin nhắn của trợ lý của Kỳ Sùng Quân, lúc này mới dời ánh mắt đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ dừng ở màn hình điện thoại.
Người gửi tin nhắn, Nguyễn Ưu vẫn ghi chú là dì, nhưng tay cậu run lên một chút.
Đó không phải là dì, là người đã mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cậu, nhưng Nguyễn Ưu không gọi được một tiếng mẹ.
Kiều Huyên liên tục gửi những mẩu tin nhắn cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu vốn định không xem mà xóa luôn, nhưng ngón tay dừng một chút, cuối cùng vẫn là chọn mở tin nhắn ra.
Lúc làm như vậy, trong lòng Nguyễn Ưu tự nhắc nhở chính mình, vẫn như vậy, không đủ cứng rắn tuyệt tình.
"Ưu Ưu, con đang ở đâu? Mẹ muốn gặp con, được không?" Đây là tin nhắn gần nhất.
Hai cái trước lần lượt là "Ưu Ưu, cuối tuần này chúng ta gặp nhau ở nhà Nhiễm Nhiễm."
"Ưu Ưu, lúc trước bị bệnh, hiện tại vừa mới phục hồi không lâu, cuối tuần đến buổi gặp mặt một chút, có chuyện muốn nói với con."
Nguyễn Ưu mỉm cười, tùy tay ném điện thoại ném sang một bên.
Tính kiêu căng của Thẩm Lương đa phần là di truyền từ Kiều Huyên, cũng giống như Kiều Huyên sẽ không ý thức được việc bản thân đang tổn thương người khác, bà chỉ làm chuyện bản thân mình muốn làm cho dù bà biết chuyện đó có lỗi với Nguyễn Ưu. Nhưng ngay từ đầu, giọng điệu nói chuyện vẫn cao ngạo, thật sự giống Thẩm Lương y như đúc.
Nguyễn Ưu đương nhiên sẽ không gặp Kiều Huyên, cậu không để ý đến tin nhắn của Kiều Huyên nữa. Không lâu sau, trước cửa nhà Nguyễn Ưu liền vang lên tiếng chuông cửa, Nguyễn Ưu nhìn thoáng quá, là Kiều Huyên đã tìm đến cửa.
Điều này làm Nguyễn Ưu thật sự bất ngờ.
Chuyện cậu dọn ra khỏi nhà họ Lục, một mình ở bên ngoài còn chưa nói cho cả Kiều Nhiễm, địa chỉ cụ thể ngoại trừ Cố Hãn Nhĩ và Lục Quan Triều thì không ai biết, Nguyễn Ưu không ngờ tại sao Kiều Huyên làm sao có thể tìm đến đây.
Nguyễn Ưu đứng ngồi không yên, Kiều Huyên biết thì có khi nào người khác cũng biết? Có khi nào Kiều Nhiễm cũng đã biết? Việc mình và Lục Quan Triều ly hôn không thể giấu Kiều Nhiễm được nữa, nếu Kiều Nhiễm biết ở giữa xảy ra nhiều việc như vậy, bà ấy sẽ làm thế nào đây, Nguyễn Ưu thật sự không dám nghĩ.
Tay đặt trên cửa hơn nửa ngày, tiếng đập cửa vẫn không ngừng, nếu Nguyễn Ưu không ra có lẽ Kiều Huyên sẽ không chịu đi, Nguyễn Ưu cuối cùng ra mở cửa, Nhưng cậu không cho Kiều Huyên vào, cố hết sức giữ bình tĩnh, bình thản nói: "Có chuyện gì sao?" Thấy Nguyễn Ưu, trên mặt Kiều Huyên lộ ra một tia vui mừng, hốc mắt bà lập tức đỏ, dùng giọng khàn khàn nói: "Ưu Ưu, mẹ chỉ là muốn đến gặp con."
Xem ra cả bà và Thẩm Lương đều giống nhau, đều có thể diễn kịch, Nguyễn Ưu thầm nhận định trong lòng như vậy.
Cậu không có ý cho Kiều Huyên vào nhà, chỉ nói: "Vậy giờ dì gặp rồi đó."
Tính thích tự hành động theo ý bản thân của Thẩm Lương cũng giống Kiều Huyên, tuy rằng Nguyễn Ưu không muốn cho Kiều Huyên vào cửa, nhưng Kiều Huyên sau khi chờ Nguyễn Ưu nói xong phối hợp gật đầu, rồi tự ý vòng qua Nguyễn Ưu đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Mẹ vào nhìn xem, nghe nói con dọn ra rồi, mẹ muốn xem con sống có tốt không."
Nguyễn Ưu bị sự không xa lạ của Kiều Huyên làm cho bật cười, cậu hỏi: "Hình như con chưa nói dì có thể vào thì phải?"
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Kiều Huyên: "Ưu Ưu, mẹ là mẹ ruột của con, con không cho phép mẹ vào sao?"
"Con chưa bao giờ nhận dì là mẹ."
Nguyễn Ưu lạnh lùng mở miệng.
Cậu đối với người dì này tình cảm vốn không sâu đậm. Hơn hai mươi năm nay bà vẫn luôn ngầm cho phép Thẩm Lương làm khó cậu, việc này đã khiến cậu khó mà thân thiết với bà, bây giờ lại biết được đây mới là mẹ đẻ của mình, nhẫn nại nhiều năm đều biến thành oán hận, Nguyễn Ưu căn bản không thể dùng lễ phép cơ bản để đối xử với Kiều Huyên.
Có điều Kiều Huyên cũng không để ý, bà tự nhiên đi một vòng trong nhà Nguyễn Ưu, sau đó nhận xét: "Bố cục không tồi, phòng cũng rất mới, chỉ là vị trí có chút lệch, hẳn là mới vào ở chưa lâu, mẹ thấy đồ đạc trong nhà chưa nhiều."
Nguyễn Ưu không nói tiếp, lạnh lùng đứng một bên xem Kiều Huyên vụng về diễn tình mẫu tử muộn màng, Kiều Huyên lại nhận xét vài câu, rồi cuối cùng nói ra mục đích chính của mình: "Nhà mình có một tòa chung cư, cách trung tâm thành phố không xa, mẹ nghe nói con đang làm việc tại Tâm An, hay là chuyển đến đó đi, mẹ muốn gặp con cũng tiện hơn."
Nguyễn Ưu chế giễu một tiếng, nói: "Con chỉ có một người mẹ, chính là người em gái hầu như không đi lại của dì. Ngoài bà ấy ra, con không nhận ai là mẹ cả."
Kiều Huyên cũng không bị thuyết phục bởi mấy lời này. Bà gật đầu, tỏ ý mình hiểu ý của Nguyễn Ưu, sau đó lại tự mình làm chủ nói: "Làm việc ở Tâm An ấy, vẫn là rất vất vả, người lại gầy, còn luôn sinh bệnh, tốt hơn con nên làm một công việc nhẹ nhàng, chăm sóc sức khỏe cho tốt."
Nguyễn Ưu vốn dĩ không biết Kiều Huyên định làm gì, nhưng nghe đến đây, cơn tức giận trong lòng Nguyễn Ưu đã bị chọc đến.
Cậu dùng giọng điệu hoàn toàn không khách khí nói: "Tôi làm gì là việc của tôi, mẹ tôi còn không nhúng tay vào, tôi hi vọng người ngoài cũng nên tự mình biết điều."
Có lẽ lời nói này quá nặng, cuối cùng Kiều Huyên cũng bị kích động, bà đỏ mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Ưu, nói: "Mẹ mới là mẹ của con, Ưu Ưu. Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, trong người có dòng máu của mẹ, mẹ làm sao có thể là người ngoài?" Ánh mắt cong cong của Nguyễn Ưu không mang theo tình cảm, nở ra một nụ cười rất lạnh lùng, không chút tình người, cay nghiệt nói: "Phải. Người ngoài ít nhất còn biết giáo dục con mình khi chúng làm gì sai, mà bà, bà chỉ biết dung túng con mình ức hϊếp tôi mà thôi."
Nguyễn Ưu hỏi Kiều Huyên: "Hơn hai mươi năm qua, Thẩm Lương ức hϊếp tôi thế nào, chẳng nhẽ bà không biết? Bà chưa bao giờ nói là vì cái gì? Là bởi vì bà vốn dĩ không muốn nhận tôi.
Hiện tại Thẩm Lương đoạt quyền rồi, bà lại đến đây tìm tôi. Tôi là kẻ ngốc mặc người khác ức hϊếp sao?" Nguyễn Ưu nói toạc ra tất cả, Kiều Huyên cũng không giả vờ nữa, bà ngồi trên sô pha, tự rót một ly nước cho mình, uống một ngụm, mới chậm rãi nói: "Đúng vậy. Mẹ trước kia không tính nhận con.
Ưu Ưu, sinh ra trong gia đình như vậy, bên ngoài nhìn có vẻ hào nhoáng phú quý, thật ra bên trong mỗi người đều có sự hy sinh và bất đắc dĩ, chúng ta hy sinh là vì muốn cho gia tộc phát triển lớn mạnh.
Con xem, thứ mẹ hy sinh chính là sự nghiệp của bản thân, còn con, con từ nhỏ không được nuôi dưỡng bởi chính bố mẹ ruột, đây là sự hy sinh của con.
Tuy rằng con không nhận mẹ, nhưng con đã gánh vác trách nhiệm của gia tộc, con chính là người nhà họ Thẩm, đó là điều không có gì phải bàn cãi."
Nguyễn Ưu bị một đống lập luận này làm cho bật cười, cậu cười khúc khích ra tiếng, nói: "Tôi thật sự là mở rộng tầm mắt, so với trong ấn tượng của tôi, bà còn vô sỉ, ghê tởm hơn."
Kiều Huyên không tiếp lời của Nguyễn Ưu, chỉ nói: "Ưu Ưu, mục đích hôm nay mẹ đến chính là muốn con theo mẹ về nhà.
Thẩm Lương đã không thể trông cậy vào, nhưng con còn có trách nhiệm phải gánh vác gia nghiệp. Nếu con giúp bố mẹ đoạt lại Tâm An từ tay Thẩm Lương, sau này Tâm An chính là của con.
Con là con của chúng ta, phần trách nhiệm này…"
"Phần trách nhiệm này có liên quan gì đến tôi."
Nguyễn Ưu ngắt lời của Kiều Huyên, cứng rắn nói: "Bây giờ, lập tức ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Thẩm phu nhân, bà không muốn có tin tức bà xuất hiện ở cục cảnh sát đâu nhỉ?"