Chương 37

Nguyễn Ưu không có cách nào hình dung được tâm trạng của mình, cậu rất muốn khóc, thật hoang đường, tất cả mọi chuyện đều hoang đường.

Pheromone, tuyến thể, những chuyện khiến cậu suy sụp và đau đớn trong cuộc đời này dường như đều xoay quanh hai điều này. Cuộc sống của Nguyễn Ưu như đi vào ngõ cụt, không cách nào thoát ra được.

Lục Quan Triều nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Ưu, đương nhiên không chịu rời đi, anh đứng trước cửa nhà Nguyên Ưu do dự bồi hồi, nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Ưu liền lập tức xoay người, gõ bang bang vào cửa phòng Nguyễn Ưu.

"Ưu Ưu, em làm sao vậy? Em có sao không?" Lục Quan Triều gõ trong chốc lát, không thấy Nguyễn Ưu mở cửa, lòng anh nóng như lửa đốt, vòng vo tại chỗ một lúc, Lục Quan Triều xoay người rời đi, hướng đi về phía nhà Triệu Kình.

Phòng là Cố Hãn Nhĩ giúp Nguyễn Ưu thuê, Lục Quan Triều đoán rằng cậu ta có sẽ phương thức liên lạc của bên môi giới hoặc chủ cho thuê nhà.

Lục Quan Triều không ngạc nhiên khi bị lạnh nhạt một hồi lúc đến tìm Cố Hãn Nhĩ, giúp việc nhà họ Triệu ngăn không cho Lục Quan Triều vào cửa. Lục Quan Triều muốn xông vào nhà Triệu Kình mặc kệ cản trở của đám người làm trong nhà họ, thiếu chút nữa xảy ra xung đột cùng mấy người đó. Tiếng động quá lớn, rốt cuộc cũng khiến Cố Hãn Nhĩ từ trên tầng đi xuống.

Cố Hãn Nhĩ không muốn gặp Lục Quan Triều, Lục Quan Triều rất rõ ràng điều đó. Cậu ta là bạn tốt của Nguyễn Ưu, hiện tại Nguyễn Ưu muốn ly hôn với anh, Cố Hãn Nhĩ lại chính là người giúp Nguyễn Ưu thuê nhà để rời xa Lục Quan Triều, có thể đoán được trong suy nghĩ của Cố Hãn Nhĩ, hình tượng của Lục Quan Triều rất là không tốt.

Nhưng Lục Quan Triều bất chấp không muốn nghĩ nhiều đến thế, trạng thái của Nguyễn Ưu hiện tại rất không tốt, Lục Quan Triều muốn biết xem rốt cuộc Nguyễn Ưu xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lục quan Triều không nghĩ tới Cố Hãn Nhĩ lại vô tình như vậy, anh nói với Cố Hãn Nhĩ hơn nửa ngày, nói đến khô cả miệng mà Cố Hãn Nhĩ vẫn vững như núi, đến cả Triệu Kình cũng không nhịn nổi nữa, tiến đến khuyên Lục Quan Triều bình tĩnh lại một chút.

"Quan Triều, anh đừng gấp, có chuyện gì từ từ nói."

Triệu Kình tất nhiên là đứng về phía Cố Hãn Nhĩ, nói lời này cũng không có ích gì. Lục Quan Triều một bụng tức giận đứng lên, nhưng anh vẫn tận lực kiềm chế bản thân mình, hỏi Triệu Kình: "Tổng giám đốc Triệu, hôm nay nếu là vợ anh bỏ đi mất, rõ ràng đã tìm được người, đã thấy được mặt, anh có thể giống như bây giờ khuyên tôi mà khuyên bản thân mình bình tĩnh được không?" Triều Kình xấu hổ cười cười, Lục Quan Triều lạnh lùng nói: "Từ đó suy ra, Tổng giám đốc Triệu, ai cũng đều biết ngày đó anh sẽ làm gì nếu anh cũng gặp tình huống tương tự như vậy."

Lục Quan Triều nói ra lời này, phòng khách nhà họ Triệu đột ngột im lặng trong chốc lát, rồi sau đó Triệu Kình nói: "Hãn Hãn, nói chuyện nghiêm túc với tổng giám đốc Lục một chút."

Cố Hãn Nhĩ không tình nguyện, nhưng cậu không dám ngỗ nghịch trước mặt Triệu Kình, mặc áo ngủ lê dép lê, chậm chạp bước xuống cầu thang, đứng trước mặt Lục Quan Triều mở điện thoại tìm số của người chủ nhà.

"Lục Quan Triều, nếu tôi là anh, tôi thực sự không có mặt mũi tới làm phiền Ưu Ưu. Chính anh tự nhìn lại những chuyện anh đã làm đi, vậy mà trước kia Ưu Ưu còn vì anh mà đi làm phẫu thuật đổi tuyến thể gì đó! Anh không xứng đáng!" Cố Hãn Nhĩ nói xong, vẫn không kìm nén nổi nỗi tức giận. Cố Hãn Nhĩ đợi Lục Quan Triều nhớ số điện thoại chủ cho thuê nhà xong liền lập tức rút tay lại đút vào túi quần, rồi sau đó hung hăng ném cho anh một ánh mắt xem thường.

Lục Quan Triều chậm chạp ngẩng đầu, anh cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, hối hận như một cơn sóng thần thổi quét về phía anh, đầu anh ong ong mơ hò: "Cái gì đổi tuyến thể, sao tôi lại không biết?"

Cố Hãn Nhĩ tức giận, lập tức phát ra âm thanh gay gắt, cậu chất vấn Lục Quan Triều: "Anh không biết? Anh còn dám nói rằng anh không biết? Ưu Ưu vì làm phẫu thuật mà ngay cả thuốc tạm dừng kỳ phát dục cũng uống, cuối cùng không phải bị anh đưa vào bệnh viện sao?" Thấy sắc mặt Quan Triều càng ngày càng kém, Triệu Kình chắn trước mặt Cố Hãn Nhĩ, thấp giọng nói: "Hãn Hãn, được rồi, chuyện của người khác, em ít nói vài câu đi."

Cố Hãn Nhĩ vẫn còn chưa hài lòng, kiễng chân nhô đầu ra từ phía sau Triệu Kình tiếp tục chỉ trích Lục Quan Triều: "Lục Quan Triều, nếu anh không thích cậu ấy, anh vì sao phải tra tấn cậu ấy như vậy, tra tấn xong rồi, anh còn nói anh không biết, anh quả thật chính là đồ tồi!" Cố Hãn Nhĩ cũng không phải hay mắng người, mắng xong, cậu vội vàng rụt đầu lại phía sau Triệu Kình, Triệu Kình quay lại chụp lấy mông cậu, để cho cậu ngoan ngoãn một chút đừng nói bừa nữa.

Rồi sau đó Triệu Kình quay lại nói với Lục Quan Triều: "Quan Triều, số điện thoại đã cho anh, anh thử liên lạc trước xem sao, có điều cũng đã muộn như vậy rồi, anh…" Mấy lời khách sáo của Triệu Kình vẫn chưa nói hết, Lục Quan Triều đã quay người rời đi, anh đi rất vội vàng, để lại một bóng dáng tràn đầy lo lắng.

Triệu Kình xoay người lại đối diện với Cố Hãn Nhĩ, nắm lấy chóp mũi cậu nói: "Tốt lắm, người cần em giúp đã đi rồi, giờ anh bắt đầu tính sổ với em, vì sao không nghe lời như vậy?" Cố Hãn Nhĩ lè lưỡi, nhẹ giãy ra khỏi tay Triệu Kình, xoay người hai ba bước chạy về trên tầng.

Xe của Lục Quan Triều đỗ trước cửa nhà Triệu Kình, anh đang muốn lên xe thì đột nhiên dừng lại, giữ cửa xevà thẫn thờ nhìn vào màn đêm đen kịt bao trùm bốn phía.

Màn đêm sâu thăm thẳm, Lục Quan Triều đột nhiên không biết phải làm sao, phải đi tìm người mở cửa phòng Nguyễn Ưu, hay là đi bệnh viện hỏi thăm tình hình của cậu, hay trở lại căn nhà mà trước kia họ cùng chung sống, nhìn những dấu vết mà Nguyễn Ưu lưu lại? Lục Quan Triều cảm thấy thật mờ mịt.

Thẩm Lương là ánh trăng sáng cao cao trong thế giới của Lục Quan Triều, Lục Quan Triều luôn nhìn lên và đuổi theo, luôn muốn gần Thẩm Lương thêm một chút, mà lúc này khi Lục Quan Triều không còn muốn xoay quanh Thẩm Lương nữa, anh quay đầu nhìn lại mới phát hiện, nguồn nước dồi dào luôn nuôi dưỡng chính mình không biết từ khi nào đã sớm khô cạn.

Không giống như Thẩm Lương đem đến cho Lục Quan Triều sự ngạc nhiên và xúc động trong nháy mắt, Nguyễn Ưu đối xử với Lục Quan Triều luôn ôn hòa, trầm mặc, mềm mại, là một vật nhỏ không tiếng động, cho nên luôn bị Lục Quan Triều xem nhẹ.

Anh không biết rằng mình đã quen dần với sự tồn tại của Nguyễn Ưu từ khi nào, cũng không biết rằng từ khi nào chính mình sẽ cảm thấy không quen khi không có Nguyễn Ưu bên cạnh.

Thì ra sớm đã tạo thành thói quen nên mới không thể thay thế được.

Lục Quan Triều lái xe trong mù quáng, vô thức đã lái đến dưới lầu nhà Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều xuống xe, lúc này bóng đêm đã bao trùm, sương lạnh cũng rơi, Lục Quan Triều rùng mình một cái, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa sổ nhà Nguyễn Ưu vẫn còn sáng, lòng Lục Quan Triều lại không yên.

Tiếng khóc đầy thống khổ của Nguyễn Ưu vẫn còn văng vẳng bên tai, trong lòng Lục Quan Triều đầy đau khổ, ảo não không nói nên lời.

Bên cạnh Lục Quan Triều cũng có rất nhiều bạn có cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại, cuộc hôn nhân của Lục Quan Triều không giống vậy, nhưng cũng không kém là bao.

Anh không có tình cảm gì đối với Nguyễn Ưu, khi Thẩm Lương cầu xin anh, ấn tượng của anh về Nguyễn Ưu chỉ là một người em họ xinh đẹp bên cạnh Thẩm Lương.

Anh có thể cảm nhận được Nguyễn Ưu thích anh, nhưng omega thích anh nhiều vô số kể, thậm chí rất nhiều thời điểm sự nhiệt tình của Nguyễn Ưu còn không thể so sánh với đại đa số omega, cậu luôn cư xử ngoan ngoãn, mềm dẻo, mang theo một chút giảo hoạt đáng yêu.

Lục Quan Triều luôn được xem là đối tượng alpha lý tưởng. Anh đối với nhu cầu tình cảm không quá mãnh liệt, cho dù là quan hệ với dòng chính nhà họ Lục hay quan hệ cùng cha mẹ, thậm chí là sự mến mộ đối với Thẩm Lương, Lục Quan Triều đều rất bình tĩnh kiềm chế. Mất đi chỗ dựa từ dòng họ nhà họ Lục, Lục Quan Triều cũng không để ý, rời xa cha mẹ ở lại trong nước gây dựng sự nghiệp, Lục Quan Triều cũng không hề cảm thấy vất vả, đối với Thẩm Lương, Lục Quan Triều vẫn là giấu ở đáy lòng, trừ việc kiềm chế bày tỏ tình cảm một cách khéo léo ra, chuyện Lục Quan chiều hy sinh lớn nhất vì Thẩm Lương chính là kết hôn với Nguyễn Ưu.

Nhưng khi đó ngoại trừ việc giúp Thẩm Lương ra, Lục Quan Triều còn muốn giận Thẩm Lương. Khi đó Thẩm Lương không từ thủ đoạn để bảo vệ alpha của cậu ta, Lục Quan Triều cuối cùng vẫn là không giận nổi.

Cạnh tranh giữa các alpha vốn là điều hết sức bình thường, huống chi alpha của Thẩm Lương rõ ràng đều kém Lục Quan Triều về mọi mặt.

Nếu Thẩm Lương đã muốn như vậy, Lục Quan Triều liền thoải mái tiến hành đám cưới, để cho tất cả mọi người đều biết mình kết hôn, khiến cho Thẩm Lương hối hận.

Thẩm Lương không hối hận, ngược lại Lục Quan Triều sau khi vì bốc đồng mà kết hôn thì ngày nào cũng hối hận.

Đây là quyết định bốc đồng nhất trong cuộc đời của Lục Quan Triều, dù sao cũng là chuyện hôn nhân quan trọng của cả đời người.

Lục Quan Triều vốn dĩ muốn duy trì khoảng cách với Nguyễn Ưu, "tương kính như tân", nhưng sau đó chuyện đính hôn, kết hôn của Thẩm Lương đã kí©h thí©ɧ Lục Quan Triều.

Thật ra có lẽ cũng không phải kí©h thí©ɧ, mà là để Lục Quan Triều đặt một dấu chấm hết cho tình yêu vô vọng say đắm của mình. Anh cũng không hoàn tất mất đi ý chí, anh chỉ muốn nói với chính mình, từ nay về sau không cần nhớ đến Thẩm Lương nữa.

Nếu là trước kia, Lục Quan Triều sẽ cảm thấy bản thân không quá mức ích kỷ, chính là thời điểm khi Nguyễn Ưu đưa ra đơn ly hôn, Lục Quan Triều tưởng rằng mọi thứ đều có thể cứu vãn.

Cho đến khi Cố Hãn Nhĩ nói rằng Nguyễn Ưu từng vì anh mà muốn đi đổi tuyến thể.

Đó là chuyện xảy ra khi nào? Là thời điểm tuyến thể của Nguyễn Ưu khôi phục, cậu đi làm kiểm tra sau đó cầm theo báo cáo rồi không về nhà nữa.

Lục Quan Triều rất rõ ràng, khi đó tâm trí đang lơ lửng, sau khi kết hôn Thẩm Lương sống không tốt, tình cảm giữa cậu ta cùng với alpha của mình hình như cũng không phải quá mức tốt đẹp, ban đầu Lục Quan Triều tưởng rằng bản thân hết tình cảm rồi, nhưng khi thấy Thẩm Lương nằm trên giường bệnh, trái tim Lục Quan Triều lại thôi thúc muốn thử một lần nữa.

Nhưng Lục Quan Triều không ngờ đến là Nguyễn Ưu vì níu kéo anh, níu kéo cuộc hôn nhân này, lại có thể đưa ra quyết định như vậy.

Alpha cũng không có dũng khí cao cả như omega. Lục Quan Triều không nghĩ tới rằng bình thường Nguyễn Ưu mềm mại yếu ớt như vậy, lại có quyết tâm mãnh liệt như thế.

Là động lực gì đã giúp Nguyễn Ưu làm như vậy, tình yêu sao? Đối với một alpha như Lục Quan Triều mà nói, tình yêu là thứ "dệt hoa trên gấm", Lục Quan Triều cũng không biết được rằng thì ra trên đời này còn có người coi trọng tình yêu hơn cả bản thân họ.

Loại chấn động to lớn này khiến Lục Quan Triều nhất thời khó giữ được bình tĩnh, anh nhấn nhấn huyệt thái dương, mê man rối loạn.

Không biết trời đã sáng từ khi nào, Lục Quan Triều từ trên xe nhìn thấy Nguyễn Ưu ăn mặc chỉnh tề ra khỏi cửa. Một đêm qua đi, đã không còn nhìn ra được dấu vết khóc rống đêm qua trên mặt Nguyễn Ưu, chỉ là mí mắt có chút đỏ, cơ thể anh căng thẳng, nhìn không chớp mắt.

Lục Quan Triều tham lam nhìn dáng người gầy mỏng của Nguyễn Ưu đi qua mình, nhìn cậu đi đến cửa tiểu khu, vẫy tay gọi chiếc xe taxi, ánh mắt chưa từng nhìn đến chiếc xe của Lục Quan Triều.

Trong không khí hình như còn lưu lại mùi hương ngọt ngào mà sảng khoái như sương sớm trên người Nguyễn Ưu, sáng sớm mùa xuân se lạnh, là một hương vị tươi mát thấm vào ruột gan.

Đây là hương pheromone của Nguyễn Ưu, lấy nhau lâu như vậy, cơ hội Lục Quan Triều ngửi được hương vị này cũng không nhiều. Đây là một loại pheromone sẽ biến mắt nếu bạn không cố gắng nắm bắt lấy nó, giống như Nguyễn Ưu, không nắm chặt lấy tay cậu khi cậu vẫn yêu mình, cậu sẽ nhẹ nhàng rời đi.

Lục Quan Triều nhắm mắt lại lần thứ hai, không khí đã không còn hương pheromone của Nguyễn Ưu. Cậu bước đi cực kỳ kiên định, kiên quyết, khi đi qua Lục quan Triều, cậu giống như không còn yêu anh dù chỉ một chút.