Chương 27

Lúc tôi kéo Tần Mộ Thanh ra khỏi danh sách đen là một tiếng trước khi lên máy bay.

Bùi nữ sĩ nước mắt lã chã, nắm chặt tay tôi không buông: “Mẹ và ba con mong mãi, thật khó mới chờ đến khi con về nước, vậy mà mới về được hơn nửa năm lại phải đi nữa rồi.”

Tôi ôm bà ấy, cười cười nói: “Mẹ là công chúa, sao có thể khóc chứ? Con chỉ đi hai năm, mẹ chỉ cần ăn ngon đi chơi thoải mái, nháy mắt là con lại về thôi.”

“Nói thì ai chả nói được.” Bùi nữ sĩ vừa lau nước mắt vừa oán trách,

“Lần này con đi, liền giống như “con ngựa thoát cương”, gọi không được mấy cuộc, cũng không thấy người đâu.”

Tôi nghĩ tới Tần Mộ Thanh, cười nói: “Gọi đường dài đắt nha, không phải là con thường xuyên gửi tin nhắn cho mẹ sao?”

“Được rồi được rồi, con đi nhanh đi.” Ba tôi ôm mẹ tôi, đen mặt giáo huấn tôi:

"Sau lần này, liền thành thật đợi ở nhà cho ba, không được đi đâu hết.”

Tôi gật đầu đáp ứng.

Sau khi lên máy bay, tôi nhìn ra bầu trời và đám may ngoài cửa sổ, nhắn cho Tần Mộ Thanh.

“Nếu gặp được người tốt, thì kết hôn đi, không cần đợi tôi.”

Anh ta trả lời rất nhanh: Được.

Mùa xuân năm thứ nhất, tôi không về nước, được một bạn học người Hoa mời đến nhà cậu ấy ăn mừng năm mới.

Ở một ngôi nhà màu hồng trong phố người Hoa, tôi quen biết được một người con trai rất tốt, đẹp trai, lịch sự và quý khí, không có gì để bắt bẻ hết.

Anh ta có một cái tên Trung Quốc nghe rất tri thức: Chu Phục Lễ.

Các bạn học âm thầm tác hợp hai người chúng tôi, thường xuyên qua lại, ánh mắt của Chu Phục Lễ nhìn tôi có chút khó hiểu.

Ngày hôm đó sau khi tụ họp, anh ta đưa tôi về nhà, người đó rất lịch sự mà hỏi: “Tiểu thư Trình, nếu tôi theo đuổi em, em có cảm thấy đường đột không?”

Tôi thích anh ta hài hước, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Là cảm giác sao?

Tôi nhìn màn hình điện thoại, là Tần Mộ Thanh gửi chúc mừng năm mới, vẫn là một câu ngắn gọn: Chúc mừng năm mới, tiền mừng tuổi.

Bên dưới là một số tiền chuyển khoản.

Tôi nhướn mày, cười nói với Chu Phục Lễ: “Cảm ơn đã yêu quý, nhưng vẫn có người đang đợi tôi về nước.”

Về sau một người bạn người Hoa đã trêu tôi: “Người như Phục Lễ cậu cũng chướng mắt, vậy cậu thích người như thế nào?”

Tôi suy nghĩ một lúc: “Người như Chu Phục Lễ rất cao thượng và hoàn mỹ, nhưng tớ chỉ là một người dung tục, chỉ thích kiểu người lạnh lùng và đàng hoàng trước mặt người ngoài, nhưng với tớ thì lại có chút gì đó nồng nhiệt."

Đúng, chính là kiểu nhiệt tình này, tôi nhớ đến Tần Mộ Thanh.

Người này a, xấu xa thì xấu xa, nhưng nghĩ tới anh ta, trong lòng tôi liền xao động, đôi tai đỏ bừng.

Mùa xuân năm thứ hai, tôi nói với Bùi nữ sĩ là không trở về.

Dù Bùi nữ sĩ đau lòng nhưng vẫn không quên gửi cho tôi ảnh bữa cơm tất niên náo nhiệt của bọn họ, tiện thể đau lòng: “Con chỉ có một mình ở nước ngoài, lẻ loi hiu quạnh chả ai thèm để ý tới con.”

Tôi che lại camera, ấn chuông cửa.

Bùi nữ sĩ vội vàng nói: “Không nói chuyện với con nữa, chắc Mộ Thanh đến rồi, mẹ đi mở cửa đây.”