Chương 21

Tôi há hốc miệng và không thể cười nổi nữa.

Nói về sự tàn nhẫn, đó chắc chắn là Tần Mộ Thanh.

Tôi thực sự không ngờ anh ta lại ra tay như vậy, ngược lại tôi lại trở thành một tiện nữ, ăn xong phủi đít?

Đầu óc tôi trống rỗng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.

Bùi nữ sĩ không ngờ tới được, choáng váng một hồi, con dao rơi xuống đất "rầm" một tiếng.

Bà ấy ôm lấy ba tôi và khóc:

"Lương ca, tim em rất đau, phải làm sao để bình tĩnh lại đây?.”

Tôi biết mình gặp rắc rối lớn nên mở miệng giải thích:

“Ba, mẹ, không phải sự thật...."

"Nó đã thừa nhận hết rồi, còn còn muốn lừa mẹ?”

Bùi phu nhân nước mũi chảy ròng ròng mắng tôi và Tần Mộ Thanh,

"Nghiêu Nghiêu ngu dại nhưng cậu là trưởng bối, sao có thể làm ra chuyện đó với con bé?”

Tôi không nói nên lời.

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng ba tôi đã mắng :

"Con về phòng đi."

Cứ ở trong tình trạng này thật sự rất xấu hổ, tôi thầm thở dài rồi bước lên lầu, giọng nói của Tần Mộ Thanh nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

Bây giờ anh ta trông giống như một quý ông:

"Đó là lỗi của tôi."

Bùi nữ sĩ hỏi: "Đây có phải là suy nghĩ nhất thời không?”

Tần Mộ Thanh trầm giọng nói:

"Không, em đã suy nghĩ về điều đó vài năm rồi. Lúc trước cô ấy còn trẻ, em vẫn luôn cảm thấy mình như phạm tội."

Tim tôi không khỏi đập thình thịch, đầu óc rối bời không nghĩ được gì.

Liền trốn vào trong phòng, tôi đứng dựa lưng vào cửa một lúc lâu trước khi thả mình xuống giường, cảm thấy khó mà bình tĩnh lại.

Suy nghĩ ngày càng xa xăm.

Tôi từ nhỏ đã là một cô gái mỏng manh, mẹ luôn cưng chiều tôi hết mực, cũng nuôi dạy tôi theo tiêu chuẩn của một tiểu công chúa.

Đúng vậy, luôn chiều chuộng tôi, chưa từng để tôi chịu thiệt thòi một chút nào.

Họ vẫn luôn bao bọc tôi như vậy, nhưng khi tôi học cấp ba năm đó, Bùi nữ sĩ gặp phải một số vấn đề về sức khỏe, ba rất đau lòng.

Ông ấy nói đời người vô thường, không biết ngày mai sẽ thế nào, ông ấy sợ về sau sẽ tiếc nuối nên muốn đưa mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới để sống thế giới của hai người.

Bà mẹ gửi tới sang cho Tần Mộ Thanh chăm sóc, khi đó anh ta vẫn còn là một công tử ăn chơi phóng túng, đang học nghiên cứu sinh, một chút cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh ta vui chơi hưởng lạc.

Anh ta rất ít khi quan tâm đến tôi, càng không thích có dì và bảo mẫu ở trong nhà, một cô gái năm ngón tay chưa xuống bếp bao giờ, muốn ăn cái gì chỉ có thể dựa vào đồ ăn bên ngoài.

Lúc đó tôi rất rụt rè.

Một con gián hoặc chuột có thể làm tôi sợ đến phát khóc, nghĩ lại thôi đã thấy khó thở.

Khi ở nhà, mỗi khi trời mưa to sấm chớp, tôi lại ôm gối đến ngủ với mẹ.

Nhưng khi tôi đến nhà Tần Mộ Thanh, ở một mình trong căn biệt thự rộng đó, mỗi đêm khi đi ngủ tôi luôn cảm thấy sợ hãi.

Những cơn mưa mùa hè đặc biệt thường xuyên, và một đêm có sấm chớp, bầu không khí kinh hoàng giống như ngày tận thế mà tôi thấy trong phim.

Tôi vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa ôm gối đi tìm Tần Mộ Thanh

Khi đó tôi thuần khiết như một tờ giấy trắng, không nghĩ đến sự khác biệt giữa nam và nữ, vì vậy run rẩy nằm lên giường của Tần Mộ Thanh.

Vừa chạm vào là tôi ôm chặt lấy người đó đến run lẩy bẩy không chịu buông ra.

Tôi thút thít khóc, không biết đυ.ng phải dây thần kinh nào của Tần Mộ Thanh, anh ta trực tiếp bế tôi xuống giường.

Thật sự là bế, tôi gầy như vậy, anh ta bế lên và ném tôi ra khỏi phòng.

Tối mặt quở trách tôi:

" Về phòng ngủ đi”.Cánh cửa đóng sầm lại.

Chắc anh ta không ngờ một đứa ngang ngược như tôi lại có lúc nhu nhược như vậy, anh ta thực sự không quan tâm đến tôi.

Tôi sợ anh, không dám khóc, cũng không dám về phòng ngủ một mình, đành cuộn tròn ôm gối trước cửa phòng anh ngủ cả đêm trong tư thế ngủ.

Ngày hôm sau anh ta mở cửa ra, cả người mềm nhũn dưới chân anh.

Anh ta kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, rồi buột miệng nói:

"Trình Nghiêu, em thật là muốn mạng của tôi mà.”