Chương 20

Tôi đang không biết phải trả lời thế nào, mẹ tôi đã bước ra.

Bà ấy nhìn thẳng qua thấy Tần Mộ Thanh trong xe:

"Mộ Thanh, tại sao em lại đưa con bé về ?"

Tần Mộ Thanh ngữ khí lãnh đạm:

"Nên làm, tiểu cô nương buổi tối đi một mình không an toàn."

“Em chiều con bé quá rồi.”

Bùi nữ sĩ niềm nở chào hỏi anh ta:

"Em đã tới rồi, ăn tối ở đây đã rồi đi, hôm nay anh rể cậu mua rất nhiều đồ ăn ngon.”

Tôi chịu không nổi:

"Mẹ, anh ta là ông chủ lớn, rất bận."

"Được.” Tần Mộ Thanh ngược lại đi đồng ý.

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, anh bình tĩnh bước xuống xe, không nhìn tôi, bước theo sau mẹ tôi vào nhà.

Bùi nữ sĩ gọi tôi, "Con không tính vào nhà sao, còn đứng trước cửa làm gì vậy?”

Tôi tức giận xông vào nhà, bà ấy nhìn thấy tôi ôm đống đồ, bà ấy kêu lên:

"Sao con lại mang hết đồ về nhà vậy?”

"Con không làm nữa.” Tôi chạy lên lầu,

“Bữa tối con cũng không ăn cơm đâu, đừng gọi con”.

"Cái con bé này, vừa trở về liền như con nhím, ai lại chọc con?"

Liếc mắt nhìn, tôi thoáng nhìn Tần Mộ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha uống trà với ba tôi, ăn mặc bảnh bao và tao nhã, chỉ có tôi cảm thấy ớn lạnh sao?

"Nói cho mẹ nghe, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mẹ tôi liên tục hỏi.

Tôi bực mình quá, để khiến bà ấy hoàn toàn bó tay, không bắt tôi đến chỗ làm của Tần Mộ Thanh nữa.

Tôi nghiến răng, chỉ vào Tần Mộ Thanh nói:

"Anh ta ngủ với con xong lại không muốn chịu trách nhiệm, cho nên con muốn nghỉ việc."

“Cái gì?” Giọng nói the thé của Bùi nữ sĩ như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi vậy.

"Pa-", tách trà trong tay ba tôi trực tiếp rơi xuống đất, ông sững sờ.

Tần Mộ Thanh áp môi vào tách trà và nhìn tôi với ánh mắt xa xăm.

Bùi nữ sĩ hết nhìn Tần Mộ Thanh, rồi lại nhìn tôi, nuốt nước bọt nói:

"Chuyện này có thật không? Xảy ra khi nào vậy?"

Tôi làm bộ thành khẩn nói:

“Thật ra là tháng trước lúc đi công tác.”

Mặt bà ấy tái nhợt, đứng đó im lặng hồi lâu.

Bà ấy nhất định đang nhớ tới hành vi bất thường của tôi khi đi công tác về, bà ấy đột nhiên hét lên:

"Tần Mộ Thanh, nói cho chị biết, những gì con bé nói có phải là sự thật không?”

Trong lòng tôi ngây ngẩn cả người, Tần Mộ Thanh, cho anh kiêu ngạo, để xem lần này anh sẽ làm như thế nào?

Trên đầu là ngọn đèn pha lê ánh bạc lấp lánh, Tần Mộ Thanh chậm rãi đặt chén trà xuống, tựa hồ đang cân nhắc, ánh mắt tối sầm lại.

Bùi nữ sĩ tựa hồ không còn bình tĩnh nữa, đối với bà ấy, không phủ nhận chính là thừa nhận.

Bà ấy nghiến răng nghiến lợi vội vã chạy vào bếp, trên tay cầm một con dao làm bếp sáng loáng đi ra.

"Được lắm Tần Mộ Thanh tôi coi cậu như em trai, vậy mà cậu lại dám ngủ với con gái tôi.”

Bùi nữ sĩ đi về phía Tần Mộ Thanh với một con dao phay đó.

Ba tôi sợ đến mềm nhũn cả chân, ông ấy quỳ xuống đất ôm chân bà ấy:

"Vợ à, bình tĩnh, bình tĩnh đã!”

“Tôi không bình tĩnh được.” Bùi nữ sĩ vung con dao, liều mạng lao vào Tần Mộ Thanh.

Là kẻ chủ mưu, tôi cảm thấy hả hê một chút nhưng cũng có chút áy náy, thừa dịp lúc này hỗn loạn, tôi di chuyển cẩn thận, định lẻn lên lầu trốn trong phòng.

Mắc một cái, bị Tần Mộ Thanh nhìn chằm chằm.

Anh nhìn tôi thật sâu, rồi chậm rãi đứng dậy.

Bình tĩnh nói: "Ừm, đã ngủ rồi, tôi muốn kết hôn, nhưng cô ấy không chịu chịu trách nhiệm."