Chương 6

Giọng ca giống như âm hồn kết hợp với bộ gõ rỗng vang vọng trong căn phòng, Từ Niên đối diện với ống kính, đứng tựa vào tường. Trang phục trên người cậu có chất đánh bóng, trong căn phòng tỏa ánh sáng vàng nhạt tạo cho người ta cảm giác vững chắc như một pho tượng, còn có vẻ đẹp của công nghệ cao Cyberpunk.

Từ Niên hoàn toàn đắm chìm vào nỗi hưng phấn lần đầu tiên mặc trang phục latex, cậu nhớ đến hình ảnh các bộ latex trong những danh tác như "The Matrix", "Batman", "Shin Seiki Evangelion", cảm tưởng như bản thân cũng trở thành một thành viên trong số họ —— Cơ thể bị cô lập với thế giới bên ngoài bởi latex đen và được bao chặt trong lớp màng mỏng, một cảm giác an toàn bất chợt xuất hiện.

Nhưng mâu thuẫn ở chỗ song song với cảm giác an toàn và cảm giác cô lập, cậu cũng có thể cảm nhận được sự trần trụi mãnh liệt. Trang phục latex cực mỏng, những đường trập trùng của cơ thể đều bại lộ, ngay cả l*иg ngực hít thở phập phồng cũng được phơi bày hoàn toàn.

Đặt biệt là lúc đối mặt với ống kính thì cảm giác trần trụi ấy càng khiến Từ Niên tê rần da đầu.

Nếu là thân phận "Từ Niên", tất nhiên cậu sẽ không để người ta tùy tiện chụp hình —— Cậu ghét chụp hình, bất kể là chụp một mình hay chụp tập thể! Khi chụp hình, dù là tư thế hay vẻ mặt ra sao cũng đều gượng gạo buồn cười!

Nhưng cậu của lúc này lại khác, bình thản đối diện với ống kính, nghe theo mệnh lệnh của Đặng Dĩ Trạch lần lượt tạo ra các kiểu tư thế —— Chẳng mảy may phản kháng.

Cậu đã trở thành "11" dũng cảm, phô bày cơ thể, cố gắng thể hiện những gì tốt nhất của bản thân trước ống kính của

Đặng Dĩ Trạch —— Như thể chỉ cần Đặng Dĩ Trạch vừa lòng thì cậu có thể mạnh dạn tạo bất kỳ tư thế nào, sự tự tin đã hoàn toàn che lấp nỗi ngượng nghịu.

Nhưng hiển nhiên, cậu lập tức bị vả chan chát vào mặt.

"Chống hai tay lên bồn rửa tay, quay lưng lại với ta, mặt hướng vào gương." Đặng Dĩ Trạch ra lệnh.

Từ Niên làm theo, tiếng màn trập vang lên liên tiếp.

"Nghiêng nửa thân trên về trước, nâng mông lên." Giọng Đặng Dĩ Trạch lạnh lùng và xa cách.

Giọng nói cấm dục mà lại truyền đạt mệnh lệnh như thế —— Rốt cuộc là tư thế kỳ quặc gì đây?!

Từ Niên làm búp bê nên không thể trái mệnh lệnh. Cậu thoáng chần chờ một giây xong ngả người về trước, hơi nâng mông lên. Cũng vì ngả người nên mặt cậu rất gần với gương, dù cận 8 độ cũng có thể thấy rõ gương mặt bị latex đen bao bọc của mình, còn nhìn thấy cả ống kính của Đặng Dĩ Trạch ở phía sau.

Đặng Dĩ Trạch đang chụp cận cảnh, anh nửa quỳ trên sàn gạch men sứ, chụp từ dưới lên đôi chân của Từ Niên.

Có lẽ vì latex bó chặt kín gió nên chẳng mấy chốc Từ Niên nóng không chịu nổi, nóng đến mức không thể bình tâm, nóng đến mức muốn bỏ trốn! Mồ hôi túa ra hòa trộn với nhũ dịch bôi trơn càng khiến chúng nhớp nháp, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. May mà gạch men của bồn rửa thông qua lòng bàn tay truyền đến một chút mát mẻ cho Từ Niên.

Từ Niên mới rồi còn tràn trề tự tin giờ đây sắp nổ tung: Chụp nhiều như vậy là đủ rồi đại thần ơi!

Nhưng hiển nhiên những tấm hình đó vẫn chưa làm Đặng Dĩ Trạch thỏa mãn, anh nói: "Tách chân ra."

Lạy hồn!

Dù cho được latex quấn kín nhưng Từ Niên biết chắc hẳn cơ thể mình đã đỏ bừng!

Cậu không ngừng thuyết phục bản thân tư thế ấy rất bình thường, nếu điều đó cũng không làm được thì sao làm người mẫu latex?!

"Đứng kiểu gì thế?" Giọng Đặng Dĩ Trạch bất mãn vang lên, "Tách chân rộng ra, nâng mông lên."

Nhưng Từ Niên cứng ngắc người, đầu sắp bốc cháy nhũn thành vũng keo, cậu căng thẳng làm cách nào cũng không tạo được tư thế Đặng Dĩ Trạch muốn.

Một tay Đặng Dĩ Trạch cầm máy SLR, anh rảo bước về phía cậu.

Không đợi Từ Niên kịp phản ứng thì anh đã đứng ngay phía sau cậu, nhấc đùi lên tách hai chân cậu ta, song song đó ôm lấy eo cậu đẩy ngã về trước ——

Trong tích tắc đầu óc Từ Niên rỗng tuếch.

Phần mông bất ngờ bị nâng lên vừa khéo va vào Đặng Dĩ Trạch!!!

Vị trí va đập ấy thật sự rất khéo, vi diệu đến mức làm Từ Niên thoáng nghĩ đến các bộ phim "hành động" mình từng xem, không thể ngờ loại hành động đó sẽ xảy ra với đại thần và mình!

Vì mặc latex nên vốn dĩ toàn thân Từ Niên đã bị gò bó, mỗi một tế bào bị kích hoạt trở nên vô cùng nhạy cảm, sự động chạm ấy gần như khiến linh hồn cậu xuất khiếu, không thể nghi ngờ cơ thể cậu phản ứng hết sức mãnh liệt, cơn tê dại lan ra từ xương cụt, thật sự muốn nhũn hết người, khó chịu đến mức khó mà đứng vững.

Không xong rồi... Còn tiếp tục thế này sẽ lại bị trừng phạt mất thôi, bình tĩnh đi Từ Niên!

Anh ấy không có hứng thú với mày!

Anh ấy chụp mày chỉ vì mày đã biến thành búp bê khớp cầu!

Anh ấy là trai thẳng! Trai thẳng! Mày như thế này sẽ chỉ làm anh ấy ghê tởm!

Không xong, lý trí không thể lấn át được bản năng, Từ Niên muốn bỏ chạy lắm rồi nhưng có vẻ như Đặng Dĩ Trạch không phát hiện thấy sự thay đổi của cậu, anh lùi lại mấy bước, ra lệnh: "Chế độ Búp bê khớp cầu."

Lại còn ra lệnh chế độ Búp bê khớp cầu vào ngay lúc này! Anh ấy là ma quỷ ư?!

Từ Niên chống tay trên gạch men sứ lạnh lẽo nhưng người cậu thì nóng phừng phừng, thở phì phò kìm nén không nhúc nhích. Trong tiếng màn trập vang lên liên tục, Từ Niên biết Đặng Dĩ Trạch đang chụp góc xấu hổ nhất của mình nhưng cậu chẳng còn quan tâm gì cả, cơ thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế của lý trí, sau mấy lần hơi co giật thì một luồng điện yếu ớt xẹt qua, dường như cậu nhìn thấy ánh sáng trắng lóa...

Tách ——

Tất cả những chi tiết nhỏ trên người đều bị Đặng Dĩ Trạch thu hết vào trong hình chụp.

Sau khi nhịp thở bình ổn trở lại, Từ Niên choáng váng mặt mày. Tam quan hoàn toàn bị bản thân đổi mới, cậu không ngờ được trong tình huống này mà cơ thể mình vẫn có thể... Bất giác nghĩ đến con Teddy ở nhà "cà hẩy cà hẩy" trong không khí.

Không biết một loạt phản ứng vừa rồi của bản thân có bị Đặng Dĩ Trạch phát hiện không, nhưng không bị phạt nên chắc không sao đâu...

Kết quả tận cùng sự xấu hổ là... Da mặt dày như vách tường, mặc kệ hết mọi thứ ư?

Song lương tâm vẫn làm cậu hối lỗi trong âm thầm: Xin lỗi đại thần nhé, suy nghĩ của em thật sự quá gian tà... Em đã vấy bẩn ngài trong lòng em rồi... Thật sự rất xin lỗi...

Haiz, bao giờ mới được cử động đây, mỏi quá đi mất, buồn ngủ nữa...

"Kết thúc chế độ Búp bê khớp cầu." Đại thần rốt cuộc mở miệng ngọc ngà quý báu.

Từ Niên không biết ngày hôm nay mình ngủ lúc mấy giờ, cậu nằm trên sofa rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.

Ca khúc ngập tràn tiết tấu quỷ dị vẫn phát đi phát lại trong căn phòng, giọng nam như âm hồn hòa với giọng nữ ngâm nga tựa lời thôi miên bất tri bất giác lẻn vào giấc mộng của cậu.

"In your skin

Ẩn dưới làn da của người

To die a little death

Đã có dấu vết của sự mục nát

This time there"s no code word

Lần này không có lớp lớp mật ngữ ngăn trở

When everyday frays in hollow ends

Mỗi ngày rồi sẽ vỡ nát trong kết cục hư vô

Dream sweet love submersive

Dần chìm xuống giữa lòng sông, chết đi trong tình ái ngọt ngào

My secret friend

Người bạn bí mật của ta ơi

I"ll take you to the river

Ta sẽ dẫn người đến ven sông

My secret friend

Người bạn bí mật của ta ơi

So we can swim forever

Chúng ta có thể bơi lội thỏa thích trong làn nước đến vĩnh hằng ①"

...

Trong mộng, Từ Niên đứng bên bờ biển tăm tối phóng tầm mắt về phương xa mịt mờ không thấy rõ thứ gì. Một người cá bơi đến chỗ cậu, chiếc đuôi to lớn vỗ vào con sóng bạc. Lời ngâm nga của hắn tựa như khúc ca của Siren.

(*) Siren là sinh vật nửa người nửa chim trong thần thoại Hy Lạp. Siren dùng giọng hát trầm bổng du dương và vẻ đẹp quyến rũ của mình để thu hút và mê hoặc các thủy thủ, làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ.

Hắn đưa cho Từ Niên lớp da cá đen kịt, nói dùng nó sẽ có thể hô hấp dưới biển. Nhưng đến khi khoác lớp da cá lên người thì nó lại biến thành tấm lưới kiên cố.

Hắn thu lưới như thể đã ủ mưu từ lâu. Hắn tươi cười rạng rỡ trong làn nước biển để lộ răng nanh trắng hếu.

"Chơi với ta đi!" Hắn mời mọc như một đứa trẻ tinh nghịch.

Tay hắn kéo nhẹ, Từ Niên rơi xuống biển.

Bõm ——

Trong giây khắc bị nước biển nuốt chửng, oxy sủi sùng sục hai bên mép.

Càng vùng vẫy thì tấm lưới càng quấn chặt.

Người cá bơi xuống vực sâu, kéo theo Từ Niên nhanh chóng chìm nghỉm ——

Chìm xuống ——

Chìm xuống ——

Ha!

Từ Niên tỉnh phắt dậy, nhận ra mình thiếu oxy trầm trọng —— Khăn trùm đầu quấn quá chặt, khe hở ở mũi không đủ lớn, sau khi ngủ bị nhũ dịch xê dịch vị trí làm cậu thiếu oxy!

Cậu vội kéo khăn trùm đầu lên, há lớn miệng hô hấp luồng khí trong lành.

Đến khi hơi bình tĩnh lại mới chú ý thấy Đặng Dĩ Trạch đang ngồi xổm phía trước quan sát mình, khoảng cách rất gần! Trên mặt vẫn đeo tấm mặt nạ "Mặt quỷ tươi cười", cậu hoảng sợ lùi về sau, suýt chút nữa gào lên!

"Ngài... Ngài Bạch Dạ!"

Vừa nói xong thì lại thấy bất hợp lý, đôi mắt ẩn sau mặt nạ có màu xám.

"XN1014, tối hôm qua cảm thấy thế nào?" Giọng nói có phần ngả ngớn.

Không giống với sự lịch thiệp khi gặp gỡ lúc đầu, cũng không giống với vẻ kiêu ngạo về sau, nhưng giọng nói đó chắc chắn là của pháp sư W.

"Tốt lắm... Ngài Bạch Dạ đâu?"

"Ồ, nhận ra cơ à?" Pháp sư W gỡ mặt nạ xuống, lắc đầu. Hắn vẫn đeo khẩu trang màu đen, lần này không đội mũ, mái tóc màu vàng chóe, "Tôi ăn vận thế này có thể lừa kha khá người, thế mà cậu liếc mắt một cái đã nhận ra?"

"Mắt anh... sao lại có màu xám?" Hôm qua vẫn là màu hổ phách mà!

"Contact lens. Sao, thích không?"

Từ Niên chỉ thấy những người trong dark web sao mà đều khó đoán như nhau, dù là tính cách hay ngoại hình: "Tôi chưa từng đeo lens... Ngài Bạch Dạ đi đâu rồi?"

"Anh ấy có việc đi trước, tôi đưa cậu về." Hắn chỉ vào thùng giấy ở cửa, sau đó nhìn Từ Niên, "Nhưng trước hết cậu cần cởi latex ra đã."

Kết quả chỉ cởϊ qυầи áo thôi mà giày vò tận một tiếng đồng hồ, tắm rửa, thay quần áo và ăn bánh mì xong, khi cậu nằm vào lại trong thùng giấy đã là 12 giờ trưa.

Pháp sư W nói: "Kết quả phỏng vấn sẽ thông báo với cậu trong vòng bảy ngày. Chi phí lần này sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu trong ngày hôm nay. Phải rồi, cậu thấy ngài Bạch Dạ thế nào?"

"Rất... rất tốt?" Từ Niên cười gượng, chợt nhớ đến những cảnh xấu hổ kia, cậu lại bắt đầu đỏ lựng.

Pháp sư W yên lặng nhìn phản ứng của Từ Niên, trong chốc lát không lên tiếng. Hắn cầm băng keo kéo "roẹt roẹt" ra một đoạn dài, âm thanh ấy thật sự chói tai.

Làm như vô tình, hắn cúi đầu nhìn Từ Niên trong thùng, đôi mắt đôi màu xám đẹp đẽ hơi trợn to vô thức khiến Từ Niên rùng mình: "Xuất phát từ mục đích tốt, tôi nhất định phải nhắc nhở cậu. Không muốn bị quỷ ăn thì phải kìm chế du͙© vọиɠ của bản thân, đừng yêu Bạch Dạ. Những thứ cậu muốn, anh ấy không cho được."

Nói xong trong thùng chỉ còn lại hắc ám.