Chương 1: Giả tạo
- Cốc! Cốc! Cốc! - tiếng gõ cửa vang lên
- Ai? giọng ns lạnh lùng từ trong phòng vọng ra
- tiểu thư, là tôi - đáp lại câu hỏi là lời của ng đàn ông trạc ngoài 50 tuổi
- vào đi!
_________Đó là chú Hải ng đã giúp đỡ cho cô - Trần Ngọc Hân suốt 2 năm qua, là người đối tốt với cô nhất từ khi mẹ cô qua đời _________
- có chuyện gì không?
- phu nhân lát nữa sẽ về nước thưa tiểu thư
- tôi biết r
- À tôi muốn đề nghị với tiểu thư một việc
- chú nói đi
- đã 2 năm rồi kể từ ngày đó tiểu thư không đi học vì mải để ý đến việc trong công ty nhưng giờ công ty đã ổn định vươn lên đứng đầu thế giới rồi, tôi nghĩ cô nên giành ít thời gian làm việc thay vào đó là đi học
- tôi biết rồi, chú ra ngoài trước đi
- vậy tôi ra ngoài trước, tôi sẽ sắp xếp cho tiểu thư ngày mai đi học
- cảm ơn chú
- đừng cảm ơn tôi nữa việc nên làm thôi
Nói rồi chú Hải bước ra ngoài
- Khỉ thật lại là bà ta
__________* trở về 2 năm trước __________
- mẹ, mẹ tỉnh lại đi mà mẹ! Mẹ đừng dọa con mà!
- tiểu Hân con bình tĩnh lại đi - nói rồi Trần Mạnh ( ba tiểu Hân) kéo tay cô
- bỏ con ra, mẹ mẹ đừng vậy mà
- tiểu Hân đừng khóc nữa, mẹ con đã đi rồi - Mỹ lệ nói với giọng an ủi
_____//////gt: mỹ lệ: bạn thân của mẹ tiểu Hân đồng thời là vợ hai của ba Ngọc Hân//////____
- bà câm miệng lại cho tôi, không vì bà thì mẹ tôi cũng không phải chết
- con có ý gì chứ
- " bốp "
- ba đánh con??
- con thôi đi - ba Hân gắt
- ba bị bà ta mê hoặc rồi - cô nói nửa cười nửa khóc
- con im ngay
- Mạnh tổng anh đừng quát tiểu Hân mà dù sao con bé cũng vừa mất mẹ đúng là đả kích rất lớn đối với nó - nói rồi mỹ lệ cố nặn ra 2 dòng nước mắt
- GIẢ TẠO! Cút, cút hết ra ngoài cho tôi - tiểu Hân hét lên là Trần mạnh cũng phải giật mình
Sau 3s định hình ba Hân nói vs Mỹ lệ
- đi chúng ta ra ngoài
Sau khi mọi người đã ra ngoài hết, hai dòng nước mắt đã tuôn dài trên gò má phiếm hồng của cô bé, thật sự đó là một đả kích vô cùng lớn đối với một cô bé 16 tuổi.