Chương 7: Lời giải thích này quá đơn giản

"Đừng nghĩ nữa, bây giờ đi mua chocolate với tớ đi!"

Nhạc Tình kéo Lê Phá Hiểu ra khỏi ghế, cười nói: "Năm cuối cấp ba bận rộn như vậy, muốn bổ sung năng lượng thì nhất định phải có chocolate, chúng ta cùng nhau đi mua đi."

Cô ấy hừng hực khí thế kéo Lê Phá Hiểu ra khỏi lớp.

Trong hành lang, có một số học sinh đang đứng tán gẫu với nhau.

Chương trình học cấp ba thực sự rất căng thẳng, vất vả lắm mới đến lúc tan học, tất nhiên mọi người phải ra hành lang để hít thở không khí trong lành và thư giãn đầu óc.

Xuyên qua cửa sổ, Lê Phá Hiểu nhìn thấy anh trai Lê Phong của cô đang chơi bóng rổ trên sân bóng rổ.

"Này, cậu có biết anh trai của cậu thích Giản Vũ Hàm của lớp chúng ta không?"

Nhạc Tình kéo ống tay áo của Lê Phá Hiểu, rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô: “Là lớp trưởng lớp chúng ta, Giản Vũ Hàm, đồng thời cũng là hoa khôi của trường chúng ta, nói thật cho cậu biết, anh trai cậu đã theo đuổi cô ấy ròng rã ba năm rồi."

Nhạc Tình duỗi ba ngón tay ra.

"Ba năm!" Lần đầu tiên Lê Phá Hiểu ngưỡng mộ anh trai mình như vậy, có thể kiên trì theo đuổi một cô gái như thế, rốt cuộc Giản Vũ Hàm kia tuyệt vời cỡ nào chứ!

"Nhưng thật đáng tiếc." Nhạc Tình bĩu môi: "Mặc dù đúng là anh trai cậu rất thích Giản Vũ Hàm, nhưng trái tim của Giản Vũ Hàm đã thuộc về người khác rồi, không hề có một chút để ý đến anh trai cậu."

"Giản Vũ Hàm có người cô ấy thích rồi sao?"

Khi nghe tin anh trai mình trồng cây si mà không có kết quả như vậy, Lê Phá Hiểu đột nhiên tràn đầy năng lượng: "Ai vậy? Ai là lý do khiến Giản Vũ Hàm từ chối Lê Phong thế? Ha, vậy chẳng phải Lê Phong sẽ tức chết sao."

"Chính là anh ấy!"

Nhạc Tình chỉ ngón tay về phía lối vào cầu thang, chỉ vào một người vừa mới bước lên: "Cậu cũng biết đó, người cùng lớp với anh trai cậu, Giang Tuấn Tịch!"

Trong nháy mắt, Lê Phá Hiểu đã nhìn thấy Giang Tuấn Tịch đang đi lên cầu thang.

Anh đang mặc đồng phục của Học viện Thường Thanh, nhưng có lẽ vì anh quá gầy nên bộ đồng phục có cảm giác rộng rãi khi anh mặc trên người, nhưng nó lại mang một vẻ điềm đạm rất đặc biệt.

"Tuấn Tịch..."

Trên cầu thang phía sau anh, giọng nói của một cô gái vang lên. Giản Vũ Hàm đang cầm bảng biểu đoàn thể xuất hiện từ phía anh và chặn đường Giang Tuấn Tịch.

"Cho dù anh là chủ tịch câu lạc bộ thực vật, anh cũng không có tư cách ngăn cản em gia nhập câu lạc bộ của anh chứ."

Giọng nói của Giản Vũ Hàn mang theo một chút tức giận, khiến cho mọi người trong hành lang đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người bọn họ.

Nhạc Tình đứng bên cạnh Lê Phá Hiểu mím môi thì thầm vào tai cô: “Ở trường chúng ta, câu lạc bộ thực vật là câu lạc bộ ít được ưa chuộng nhất, nhưng Giản Vũ Hàm chỉ muốn tiếp cận Giang Tuấn Tịch thôi. "

Điểm này, không cần Nhạc Tình giải thích, Lê Phá Hiểu cũng có thể nhìn ra.

"Tôi không ngăn cản cô."

Giang Tuấn Tịch giữ khoảng cách với Giản Vũ Hàm và khẽ nói: "Cô không thích hợp để vào câu lạc bộ thực vật, và vì giáo viên của câu lạc bộ chúng tôi không ở đây, tôi không thể chấp nhận cô vào câu lạc bộ khi chưa được phép."

Giản Vũ Hàm sửng sốt vặn hỏi: "Anh dựa vào đâu mà nhận định rằng em không thích hợp để tham gia câu lạc bộ thực vật?"

"Xin lỗi, chuyện này tốt nhất là chờ giáo viên của câu lạc bộ trở về rồi nói sau."

Giang Tuấn Tịch nói xong, anh lướt qua Giản Vũ Hàm và tiếp tục đi về phía trước, các học sinh trong hành lang vẫn đang thích thú hướng ánh mắt về phía hai người họ.

"Giang Tuấn Tịch, lời giải thích này quá đơn giản."

Giản Vũ Hàm luôn háo thắng không muốn bị anh gạt bỏ như thế này, cô ta quay đầu lại, tay đã giơ ra, kéo Giang Tuấn Tịch đang đi trước mặt về phía mình.

"Anh không thể chỉ dựa vào một câu xin lỗi mà..."

Giản Vũ Hàm lại bất ngờ kéo Giang Tuấn Tịch.

Trái tim Lê Phá Hủy chấn động, cô thấy rõ ràng cơ thể Giang Tuấn Tịch run lên dữ dội, trên khuôn mặt rõ ràng hiện lên một ý tứ bài xích mạnh mẽ, gần như không chút cân nhắc, anh trở tay hất tay của Giản Vũ Hàm ra.

"Aaaa!"

Lực đẩy vô cùng mạnh mẽ, Giản Vũ Hàm không kịp đề phòng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, thân thể đột ngột ngã ngửa về phía cầu thang, bàn tay run rẩy theo bản năng đưa về phía Giang Tuấn Tịch đang ở mình mình nhất.

"Tuấn Tịch, kéo em…"