Chương 6: Giang Tuấn Tịch quái gở

Cô bị người mẹ một lòng một dạ bảo vệ con gái kéo đi thật xa, giọng nói của họ chậm rãi truyền vào tai anh, càng ngày càng xa, càng ngày càng không thể chạm tới.

Giang Tuấn Tịch đứng một mình trong nhà kính.

Anh lặng lẽ nhìn hai mẹ con đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy họ nữa, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, anh chỉ chậm rãi cúi xuống nhặt từng mảnh chậu cây vỡ.

Một mảnh sứ nhỏ vô tình đâm vào ngón tay anh.

Cảm giác châm chích tinh tế truyền đến, Giang Tuấn Tịch lặng lẽ đưa ngón tay lên trước mặt, vết thương trên ngón tay rỉ ra hạt máu đỏ tươi, anh không hề nhúc nhích, hạt máu càng lúc càng ngưng tụ, càng lúc càng lớn...

...

"Ông nội, ông nội, mau cứu Tuấn Nghĩa, Tuấn Nghĩa đang hộc máu…"

Cậu bé mười lăm tuổi cố gắng gọi ông nội Giang, ông nội Giang vừa cố gắng chạy nhanh vừa hét to.

"Tuấn Tịch, đừng đυ.ng vào em trai của con, đừng đυ.ng vào nó…"

Thiếu niên mười lăm tuổi quay đầu nhìn em trai Tuấn Nghĩa ngã xuống đất giãy giụa trong đau đớn, máu từ đôi môi tái nhợt của em trai Tuấn Nghĩa như một dòng suối nhỏ điên cuồng tuôn ra, thân thể không ngừng run rẩy co giật, như lá rụng cuồn cuộn trong gió thu...

"Cứu em... em không muốn chết... em muốn sống... Anh ơi, cứu em với... cứu em với... cứu em..."

Giang Tuấn Tịch mười lăm tuổi sợ chết khϊếp.

Anh hoàn toàn quên mất lời ông nội nói, quên mất vết thương còn chưa lành trên lòng bàn tay, tất cả những gì anh có thể thấy là em trai mình đang khạc ra máu và đang khóc... Anh nhảy dựng lên, dùng hai tay ôm lấy em trai đang hộc máu, lòng bàn tay của anh lập tức dính máu mà em trai anh đang phun ra...

"Tuấn Nghĩa..."

...

...

Những giọt máu theo ngón tay của Tuấn Tịch và rơi xuống đất.

Giang Tuấn Tịch giống như cô cùng mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống, dựa vào một bên giá đỡ, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước, anh chỉ yên lặng cúi đầu, nhìn máu của mình chậm rãi thấm vào đất mềm ẩm ướt.

Ánh tà dương màu vàng tràn ngập nhà kính.

Còn thiếu niên trầm lặng gần như không tồn tại ấy lại lặng lẽ nhìn chiếc bàn chạm khắc gỗ trước mặt, khuôn mặt thanh tú cũng bị ánh chiều tà bao phủ, hơi ấm vàng óng rải khắp người.

********

Cảm giác cãi nhau với mẹ thật sự không tốt chút nào.

Buổi học vào sáng hôm sau, Lê Phá Hiểu nằm trên bàn, bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói khiển trách của mẹ, đêm qua, mẹ cô vốn luôn dịu dàng mà lại nóng nảy như vậy, nghiêm khắc cảnh cáo cô, không được lại gần anh Tuấn Tịch. Nhưng khi cô hỏi tại sao, mẹ cô không nói gì như muốn che giấu điều gì đó.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lê Phá Hiểu đau đầu nghĩ mãi mà không ra.

"Phá Hiểu, trả lại bài thi cho cậu này."

Nhạc Tình ngồi ở đối diện lối đi trả lại bài thi toán cho Lê Phá Hiểu, lười biếng duỗi lưng và hỏi: "Cậu sao vậy? Từ sáng đến giờ trông cứ mặt ủ mày chau thế."

Lê Phá Hiểu thở dài: "Đừng nhắc nữa, tớ và mẹ cãi nhau."

"Tuổi trẻ nổi loạn à?" Nhạc Tình bày dáng vẻ đã hiểu ra mọi chuyện, cô ấy đứng dậy khỏi ghế đi đến bên cạnh Lê Phá Hiểu: "Ở tuổi của chúng ta, không cãi nhau với cha mẹ mới là chuyện không bình thường đó, cậu cũng đừng buồn."

Cô ấy đưa tay ra và chạm vào đầu của Lê Phá Hiểu.

Lê Phá Hiểu bất đắc dĩ, né tránh bàn tay của cô ấy: "Nhạc Thanh, cậu đang dạy hư tớ đó."

"Vậy tại sao cậu lại cãi nhau với mẹ?"

"Bởi vì tớ đã nói chuyện với anh Tuấn Tịch đó, đã nhiều năm rồi tớ không gặp anh Tuấn Tịch, hơn nữa lúc tớ còn nhỏ, anh Tuấn Tịch chính là bạn tốt nhất của tớ đó."

"Đợi đã."

Nhạc Tình đột nhiên cắt ngang lời Lê Phá Hiểu: "Anh Tuấn Tịch mà cậu đang nói đến, có phải là Giang Tuấn Tịch của lớp 12/3 không, Giang Tuấn Tịch rất giỏi điêu khắc, Tuấn Tịch cùng lớp với anh trai Lê Phong của cậu ấy, Tuấn Tịch hơi quái gở…”

Lê Phá Hiểu sửng sốt: "Anh Tuấn Tịch quái gở sao?"

“Đúng vậy, Giang Tuấn Tịch quái gở.” Nhạc Tình gật đầu: “Thật ra người ta rất có tài, tớ đã nhìn thấy những tác phẩm điêu khắc của anh ấy, y như thật, nhưng khuyết điểm duy nhất của anh ấy là không bao giờ quan tâm đến mọi người, hơn nữa còn bài xích việc người ta chạm vào mình, cho dù vô tình va phải, cũng bị anh ấy nhanh chóng đẩy ra."

Lê Phá Hiểu mở to hai mắt.

Sự kỳ quặc của Giang Tuấn Tịch... từ chối sự đυ.ng chạm của người khác...

Trong chốc lát, cảnh tượng đóa hoa hướng dương vàng óng rơi xuống đất và chậu cây rơi xuống đất hiện ra rõ ràng trước mắt cô.

Có vẻ đúng là mỗi lần cô đưa tay về phía anh, anh đều nhanh chóng tránh đi.

Lê Phá Hiểu khẽ cau mày.