Chương 3: Làm cho anh trai rất mất mặt

Lê Phá Hiểu đã thuận lợi chuyển đến lớp 12/1 của Học viện Thường Thanh.

Vào ngày đầu tiên nhập học, cô đã kịp tham gia Kỳ thi thử cuối cấp của trường, mà giáo viên của cô nói rằng cô không cần phải làm bài, nhưng cô đã cầm bút và trả lời các câu hỏi trong đề thi.

Hai ngày sau, kết quả kỳ thi thử được công bố, điểm của Lê Phá Hiểu đứng đầu khối cuối cấp, môn toán khiến học sinh đau đầu nhất, Lê Phá Hiểu lại đạt được 145 điểm, chỉ là ít hơn năm điểm so với số điểm tuyệt đối thôi.

Và điều này thậm chí còn gây sốc hơn.

Vào ngày đầu tiên chuyển đến trường, câu lạc bộ Taekwondo của Thường Thanh đã đến mời Lê Phá Hiểu tham gia câu lạc bộ, nhưng không ngờ, khi chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo đang đấu với Lê Phá Hiểu, lại bị cô xoay một vòng ngã xuống đất và bị hạ ngay tại chỗ!

Vì vậy, chỉ mới hai ngày mà Lê Phá Hiểu đã trở thành nhân vật hàng đầu nổi tiếng ở trường trung học Thường Thanh!

"Em gái con giỏi quá, làm cho anh trai như con rất mất mặt."

Vào lúc ăn tối.

Anh trai Lê Phong không khỏi than thở, đối mặt với bàn đầy thức ăn thịnh soạn, mất hứng nói: "Lê Phá Hiểu, lần sau anh không cho phép em tùy tiện như vậy nữa."

"Đừng mà! Là tại anh quá ngu xuẩn thôi, tổng cộng có hơn 200 người, anh lại xếp sau số 100, thật là mất mặt mà."

"Cái gì? Em dám vô lễ với anh trai à!"

Trên bàn ăn tối, hai anh em Lê Phong và Lê Phá Hiểu lại bắt đầu đấu võ mồm.

Mẹ Lê nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt đầy yêu thương, gắp một miếng sườn non vào bát Phá Hiểu: “Con gái mẹ thông minh lắm, nào, ăn thêm miếng nữa đi.”

Lê Phong đột nhiên bất mãn: "Mẹ, con không phải do mẹ sinh ra à! Mẹ cũng nên công bằng chút chứ!"

Mẹ Lê mỉm cười, gắp thêm một miếng sườn vào bát Lê Phong, ngẩng đầu nhìn thấy Lê Sâm chồng mình đã ăn xong và đứng dậy, dịu dàng nói: “Bây giờ anh còn phải đến vườn Thảo Mộc sao?"

"Không đi không được mà."

Lê Sâm là người luôn nghiêm túc nhưng rất thông cảm với công nhân, mặc áo khoác vào và nói: "Công nhân vẫn còn đang bận, mặc dù có lão Giang đang chăm sóc, nhưng anh cũng nên qua đó xem một chút."

"Cha, con cũng đi."

Lê Phá Hiểu không thèm ăn miếng sườn mà mẹ cô đưa cho, cô làm mặt quỷ với người mẹ đang tức giận của mình rồi quay người chạy đến bên cha.

"Đã nhiều năm rồi còn không thấy vườn thảo mộc của nhà chúng ta, con muốn đi với cha."

"Được."

Nhà họ lê là một gia đình lớn ở Thành phố Thường Thanh.

Họ điều hành những vườn thảo mộc rộng hàng nghìn ha, các đơn đặt hàng từ khắp nơi trên thế giới bay đến họ như những bông tuyết, gia đọc Ân thị được mệnh danh là "Vương quốc nước hoa" cũng là một khách hàng quan trọng của họ.

Lê Sâm vừa đặt chân đến vườn thảo mộc là đã bị cuốn vào guồng quay hối hả của công việc.

Mặt trời lặn sáng như ánh lửa trên bầu trời.

Lê Phá Hiểu ngồi một mình trên sườn đồi, nhìn những cánh đồng hoa rực rỡ gần xa, cũng như những người lao động bận rộn trên cánh đồng hoa, mọi thứ ở đây, thật yên tĩnh và bình yên.

Đã lâu rồi cô không về nước, cũng đã đi rất nhiều nơi, nhưng đây vẫn là nơi có bầu không khí thoải mái nhất.

Lê Phá Hiểu hít một hơi thật sâu và nở nụ cười xinh đẹp.